Chúng tôi cưới nhau được 10 năm, một cuộc kết hôn như sự sắp đặt của số phận. Cả hai trước đó đã có vài mối tình, đến lúc cần dừng lại để lập gia đình thì gặp nhau, thế là nên vợ chồng. Thời điểm đó, chồng tôi là chủ thầu xây dựng, kiếm tiền như gom lá rụng mùa thu. Tôi là kế toán của một công ty xuất nhập khẩu nên thu nhập cũng vào loại khá.
Chúng tôi không tỏ ra thân mật như nhiều đôi vợ chồng khác nhưng cũng không quá lạnh lùng, nói chung là giữ mối quan hệ ở mức trung bình. Không thành quy định nhưng dường như cả hai đã thống nhất với nhau về tiền bạc, rằng tiền chồng chồng tiêu, tiền vợ vợ tiêu, khi nào mua sắm lớn thì trao đổi với nhau một chút, chồng tôi sẵn sàng đưa cho vợ từ vài chục đến vài trăm triệu mà không quan tâm là vợ làm gì. Anh ấy không thắc mắc vì sao vợ về muộn, vì sao đi công tác mà không báo trước, vì sao không về dự đám cưới cháu gái chồng… Tôi cũng quen với việc chồng đi chơi đến nửa đêm mới về, khi thì say khướt, khi thì nhẵn túi…
Nhà tôi thuê một bác giúp việc, hai con tôi được bác ấy chăm sóc cẩn thận, vợ chồng tôi có con mà vẫn như thời son rỗi. Dù sao thì tôi và anh đều cảm thấy nhẹ nhõm khi cũng có một gia đình, mọi thứ đủ đầy, trừ tình yêu là cái xa xỉ trong ngôi nhà bề thế và sang trọng của chúng tôi. Bỗng nhiên, công việc của chồng tôi gặp khó khăn. Ở cái thời buổi mà thị trường bất động sản bị chìm nghỉm thì những ông chủ thầu xây dựng bị rớt giá là điều dễ hiểu. Vốn quen với việc tiêu tiền không cần đếm, giờ đây chồng tôi rất bối rối khi phải xoay xở tiền để trả công cho thợ, trả tiền lãi hàng tháng cho ngân hàng. Anh gầy rộc đi, không còn đi sớm về khuya như trước mà chăm chỉ về ăn cơm nhà, có khi còn giành cả việc đưa đón con đi học.
Bản tính kiêu hãnh của một người đàn ông cộng với mối quan hệ không mấy mật thiết giữa hai vợ chồng ngăn không cho anh chia sẻ điều gì với vợ. Chỉ đến khi đám thợ ào đến nhà đòi tiền công của họ từ hai năm nay thì tôi mới giật mình nhận ra vấn đề mà chồng đang gặp phải. Để giải tán sự ồn ào đó, tôi phải thanh toán hết toàn bộ nợ nần của anh với họ. Nhìn sự hớn hở trên những khuôn mặt nắng gió khi cầm chút tiền công trong tay của anh em thợ, tôi càng cay đắng cho bộ mặt ủ rũ của anh. Thế mà anh vẫn còn vớt vát: “Ngày mai anh sẽ trả em đầy đủ”. Bác giúp việc thầm thì: “Hôm qua chú ấy còn bảo tôi đưa cả tiền đi chợ để mua xăng xe đấy cô ạ.” Thảo nào, dạo này hầu như chồng tôi toàn đi làm bằng xe máy chứ ít động đến ô tô. Trời ạ, đến nước này mà anh còn đủ tự tin để lo tiền trả tôi hay sao. Mà chồng hứa trả tiền cho vợ, nghe nó cứ tồi tội thế nào…
Trong tôi trào lên tình thương đối với anh, thứ tình cảm mà trước nay tôi không có. Tôi thương vì anh phải chịu đựng cú sốc một mình, tôi thương vì anh phải cố tỏ ra sĩ diện trong khi đã không còn cách nào giải quyết. Lần đầu tiên từ khi lấy chồng, tôi nghĩ về chồng nhiều đến thế. Đến nỗi, tôi phải xin sếp cho nghỉ một buổi nhưng không ở nhà mà ra công viên ngồi suốt cả một ngày. Tôi lo anh không đứng vững được trong hoàn cảnh này. Chắc anh còn nợ nần nhiều lắm, nghe đâu anh đầu tư khá lớn vào bất động sản mà thời buổi này… Vậy anh sẽ lấy tiền đâu ra để trả nợ, anh sẽ làm thế nào để vượt qua giai đoạn khó khăn này nếu tôi không chung tay cùng anh?
Nhưng tôi biết làm thế nào để nói chuyện với anh vì hình như chưa bao giờ chúng tôi tâm sự những chuyện làm ăn với nhau. Nghĩ mãi, tôi quyết định nhắn tin cho anh, hẹn gặp nhau trong quán cà phê. Anh đến, vẫn với phong độ của một người luôn làm chủ bản thân mình. Tôi chưa nói gì, anh đã nhẹ nhàng: “Anh cảm ơn em đã giúp anh, trước mắt anh sẽ bán ô tô để hoàn lại số tiền em đã thanh toán cho thợ”. Không còn giữ được thái độ bình tĩnh và lạnh lùng mọi khi, tôi òa khóc khiến anh bối rối. Tôi trách anh rất nhiều xen lẫn những tiếng nức nở rất đàn bà. Anh kể cho tôi nghe câu chuyện kinh doanh một thời khá sôi động của mình, nay bị khủng hoảng ra sao, hướng xử lý thế nào. Tôi nhập cuộc khá nhanh, đưa ra nhiều cách tháo gỡ như đó chính là câu chuyện của mình.
Nguyễn Thị Giang (Gia Lâm, Hà Nội)