Và hơn nữa, tôi đã luôn đồng hành với các con dù xa cách về không gian.
Trẻ con như… giấy quỳ
Mặc dù bất đồng với nhau trong nhiều chuyện, nhưng riêng chuyện dạy con thì chồng tôi rất tôn trọng vợ. Ngay cả lúc tranh cãi, chúng tôi cũng tranh cãi một cách lịch sự: không cao giọng om sòm, không phùng má trợn mắt. Chúng tôi cũng không “đóng cửa bảo nhau” hay diễn kịch trước con cái, Nu và Na thậm chí còn là “nhân chứng” của không ít cuộc tranh luận giữa bố và mẹ. Tôi cho là chẳng cần phải làm bộ với con cái rằng mọi thứ giữa bố và mẹ vẫn tuyệt vời khi thực tế không phải như vậy. Đừng mất công đánh lừa con trẻ bởi chúng cực kỳ nhạy cảm. Y như những mẩu giấy quỳ, chúng dễ dàng đo được nồng độ axit hay kiềm đang hiện diện trong “dung dịch gia đình” mình. Và chúng sẽ rất hoang mang, đau khổ nếu như người lớn lừa gạt chúng.
“Lãnh địa” nhỏ và “event” hoành tráng
Tuy nghiêm khắc nhưng tôi luôn tôn trọng các con, tôn trọng từ sở thích đến không gian riêng tư của chúng. Thời đó, gia đình tôi sống trong căn hộ tập thể chỉ có duy nhất một phòng nhưng mỗi con đều có “không gian riêng” là chiếc… ngăn kéo tủ. Mỗi chiếc ngăn kéo đã trở thành một “lãnh địa” để hai cô chủ nhỏ cất giữ những “báu vật” và ngay cả bố mẹ cũng chỉ được phép “tham quan” khi có lời mời.
Còn những dịp sinh nhật của Nu và Na thời đó thì luôn trở thành ngày hội của cả đám nhóc tì khu tập thể. Tôi thường trang hoàng căn hộ nhỏ bằng đủ thứ hình ảnh ngộ nghĩnh và nghĩ ra những kịch bản vui nhộn rồi đích thân làm MC để dẫn dắt “event”. Thi thoảng tôi còn bày trò diễn kịch với các con. Giường ngủ biến thành sân khấu, mùng mền biến thành phông màn và các con biến thành cô bé quàng khăn đỏ, nàng Bạch Tuyết hay Lọ Lem…
Chúng tôi còn có một thú vui nữa là cùng nhau đọc sách. Cứ tối đến, trước khi hai bé đi ngủ, dù bận việc gì tôi cũng gác lại để đọc truyện cho chúng nghe. Những cuốn sách như “Người đẹp ngủ trong rừng”, “Ba hạt dẻ dành cho Lọ Lem”, “Chú bé tí hon” được hai bé rất nâng niu. Hai bé đều biết đọc từ lúc bốn tuổi chính là nhờ vào những cuốn sách ấy. Sau này, khi ở xa các con, tôi còn đọc nguyên cả cuốn “Không gia đình” và “Cánh buồm đỏ thắm” để thu vào băng cát xét gửi cho chúng nhân sinh nhật. Nu và Na lớn lên với tâm hồn nhân hậu hẳn một phần cũng nhờ vào những câu chuyện đó.
Cho con quyền “tự quyết”
Thật may là tôi đã sớm dạy cho hai con ý thức độc lập. Tôi có thể để hai bé ở nhà mà không lo chúng nghịch dại. Nu và Na cũng chẳng sợ phải ở nhà một mình mà còn thích thú khi được mẹ cho quyền “tự quản”. Trong chuyện ăn uống, tôi cũng để các con “tự quyết”. Tôi không bao giờ ép khi chúng không muốn. Một cô bạn là bác sĩ dinh dưỡng từng bảo tôi rằng trong chuyện này trẻ con thông minh hơn người lớn: chúng chỉ ăn khi cơ thể đòi hỏi.
Những gì tôi vừa kể là những nguyên tắc cơ bản mà tôi đã tuân theo khi dạy dỗ hai con gái nhỏ. Ai đó từng nói rằng trẻ con dưới năm tuổi giống như thỏi đất sét mà từ đó người ta có thể nhào nặn nên bất cứ hình hài nào. May sao chính trong 5 năm đầu đời nền tảng ấy tôi đã được ở bên hai con và có thể dạy bảo chúng những điều cần thiết.
Tất nhiên là Nu và Na đã thiệt thòi hơn chúng bạn khi phải sống xa mẹ, phải sớm tự lập nhiều chuyện và sớm tiếp cận với cuộc sống không chỉ có màu hồng. Nhưng, đi qua khó khăn, chúng vẫn lớn lên thành những cô gái tốt bụng, khôn ngoan, chu đáo.
Bài Nguyễn Đăng