1.
Cậu thanh niên gầy gò đứng sau quầy bar khẽ chỉnh lại cặp kính cận, nhìn tôi rồi nói: “Đã đến giờ của anh phải không?” Tôi thường ghé qua quán bar này vào cuối tuần. Con phố nhỏ dài chưa đến ba trăm mét nhưng có gần hai chục bar xen lẫn quán cafe. Các quán hầu hết đều nhỏ, tối tăm và mở nhạc rất lớn. Khách tới đây vào cuối tuần chủ yếu là người nước ngoài.
Quán tôi ưa thích thực ra rất cũ, nhỏ và tối. Thi thoảng có một vài nhóm thanh niên người Việt cũng thường xuyên ngồi ở đây. Họ hay uống bia tươi và chơi cá ngựa. Tôi thường ngồi trên chiếc ghế gỗ cao ở cuối quầy bar. Từ đây tôi có thể nhìn ra phía cửa ra vào, phía tường gần cửa có treo một cái tivi cũ kỹ. Phía trên giá để ly pha rượu, ngay trên đầu chỗ tôi ngồi, là một quả chuông nhỏ. Lắc quả chuông này có nghĩa là mời tất cả những người có mặt trong quán một đồ uống. Tôi chưa bao giờ lắc cái chuông ấy.
Tôi thường rời quán sau một giờ sáng, khi đã uống hết một lon tonic màu vàng. Thực ra tôi uống gin, nhưng hay gọi cả lon tonic. Bao giờ khi pha đến ly gin cuối cùng, cậu thanh niên đứng sau quầy bar cũng nói: “Đã đến giờ của anh phải không?” Cậu đợi hết bản nhạc đang chơi, thay đĩa và mở cho tôi nghe bản “Little Wings” của Jimmy Hendrix. Tôi châm điếu thuốc cuối cùng, uống ly gin tonic cuối cùng, bước chân ra cửa đúng vào lúc bản nhạc chấm dứt.
Bước chân ra con phố nhỏ vắng ngắt, tôi nhắm mắt mấy giây, đợi một đôi cánh vô hình mềm mại, vỗ nhẹ qua vai, rồi bước hẳn xuống lòng đường.
2.
Ở bên phía đầu kia của quầy bar là một chỗ ngồi khá khuất. Những người ngồi trên cái ghế gỗ ở phía đầu quầy bar thường có vẻ gì đó xa lạ và côi cút. Người ta chỉ chọn cái ghế khuất khi đi vào quán một mình và không muốn nhìn ai xung quanh. Cái chỗ ngồi côi cút đấy nằm ngay sát tường, cạnh vòi bia tươi và ở ngay dưới cái tivi cũ kỹ.
Có những hôm tôi đến quán khi đã quá nửa đêm. Tôi ngồi vào chiếc ghế côi cút, uống bia và hút thuốc. Cảm giác tự nhiên thấy mình bị bỏ rơi giữa chốn đông người, tivi ở trên đầu đang lảm nhảm những thứ xa lạ, nhưng tiếng lách cách từ bàn billard từ phòng sau của quán lại nghe rất rõ từ chỗ ngồi này.
Tôi cứ ngồi im trên cái ghế gỗ côi cút, tì tay lên mặt quầy bar bằng gỗ cũ kỹ, lắng nghe tiếng lách cách của bàn billard từ xa vọng lại, uống cốc bia tươi lạnh ngắt. Ngoài kia phố vắng yên tĩnh. Xung quanh là một thế giới xa lạ. Rất gần ngay bên cạnh mà ồn ào như tít từ xa vọng lại.
Giữa quầy bar và bàn billard là phòng toilet nhỏ. Phía trên bồn cầu có một dòng chữ tiếng Anh có ý nhắc các quý cô dùng xong nhớ dựng cái chỗ ngồi lên để quý ông không làm bẩn. Đã có một thanh niên trẻ ngồi trên cái bồn cầu đấy để cắt tay tự sát. Chị cậu ta chính là em – một dòng sông cũ của tôi. Nhân viên của quán đã phải phá cửa để mang cậu ra.
Đêm đấy trời rét căm căm, tôi đang ngủ trong cơn mê mệt, bỗng nghe chuông điện thoại, thì ra là dòng sông nhỏ. Em gọi điện thoại bảo tôi đến đưa cậu ta về. Tôi mãi mãi không thể hiểu cậu thanh niên 17 tuổi mặt xinh như con gái ấy lại có thể chọn một quán bar cũ kỹ không bao giờ mở nhạc techno để cắt tay.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ bên nhau, uống vodka orangina, trên cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ nhìn ra đường. Đêm đó chúng tôi ngủ với nhau, như chưa bao giờ tôi phản bội em, như chưa bao giờ em bỏ tôi đi mãi. Rồi lại chia tay, khi trời chưa kịp sáng, như chưa từng gặp lại.
3.
Người đàn ông gầy gò ngồi trên cái ghế côi cút và uống bia. Cậu thanh niên sau quầy bar bảo tôi, người đàn ông đã ngồi như thế suốt một tuần nay. Đến cốc thứ năm là anh ta sẽ hát. Mỗi lần là một bài hát nhạc đỏ, bất chấp lúc đó quán đang mở nhạc gì và xung quanh có những ai. Tôi đang uống ly gin tonic thứ ba của mình thì cậu thanh niên chuyển nhạc: “Hôm nay em ưu tiên một bản bonus giữa giờ và một đĩa lạc. Hôm nay là sinh nhật em!”.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại tặng tôi bài hát đấy. Tôi chưa kịp nhấp môi vào ly gin để thưởng thức đoạn guitar mở đầu bản “Angel” của Hendrix thì điện thoại rung. Công an phường gọi tôi đến để đưa em về. Nơi đó, chỉ cách quán tôi ngồi chừng bốn trăm mét.
Hút hết điếu thuốc lá, chưa kịp cảm nhận làn sương đêm thấm qua cái áo mỏng, tôi đã ngồi xuống trước mặt anh công an trực ban. Lại một dòng sông cũ khác của tôi, em ngồi bệt trên vỉa hè trước đồn công an, tóc bết máu và rượu mạnh. Đó là một dòng sông mới bước vào tuổi 20 yêu dấu được một ngày. Em đã mừng ngày sinh bằng một cơn mê loạn ở vũ trường.
Tôi ngồi sát bên em, vỗ nhẹ vào cặp giò dài duỗi ra dưới ánh đèn đường. Tôi không biết phải nói gì với em lúc này. Đã lâu lắm rồi em không trôi qua tôi. Phía bên kia là nhà thờ cũ kỹ. Năm phút đợi taxi dài như một đêm không ngủ. Tôi lặng yên bên em, cho đến lúc tôi đọc địa chỉ cho người lái xe, em mới mấp máy môi nói điều gì đó không rõ tiếng. Hay em nói lời tạm biệt mà trước đây em chưa kịp nói với tôi?
4.
Tôi quay lại quán đúng lúc người đàn ông cô độc đã uống cạn ly thứ năm và bắt đầu hát. Anh tỳ sát người vào quầy bar, mắt hướng về phía tầng lửng, giống như ca sỹ đứng trên đấu trường nhìn về phía các vị khách quý tộc. Anh hát to và ngân nga bài “Bóng cây Kơ nia”.
Tiếng hát của anh vừa lạc lõng, vừa bay bổng, trườn lên sự ồn ào của đám đông và tiếng nhạc của Rolling Stones. Tiếng hát như một dòng nước kỳ lạ, sáng lên lấp lánh trong quán bar tối tăm, chảy vào bàn billard, chảy qua quầy bar gỗ màu vàng thẫm, chui qua đám khách tây lố nhố, rồi hóa thành con chim ưng lông trắng vỗ cánh bay tuyệt vọng ra phía cửa, nơi tôi đang đứng sững, nhìn đăm đăm vào phía sau vai người đàn ông.
Tất cả, ngoại trừ tiếng hát của anh đang lan tỏa, bỗng nhiên như dừng phắt lại, rồi lùi vào một miền thời gian xa xôi nào đó. Tôi nhìn vào phía sau bờ vai anh. Còn anh nhìn về phía khán giả vô hình. Bàn tay phải vẫn run run cầm ly bia tươi chưa uống hết. Tự nhiên tôi muốn cầm lấy cái ly của anh, ngửa cổ uống một hơi cho hết sạch, uống một hơi cho hết tất cả sự cô đơn đang lặng chảy trên khắp thế gian này.
Tôi cầm ly gin tonic đang uống dở bỏ lên trên tầng lửng. Ở đó có một cái bàn nhỏ quay vào tường. Tôi chỉ muốn ngồi trong cái bóng tối u ám để uống thật chậm trong lúc không nghĩ đến bất cứ điều gì.
Phía sau lưng tôi là một đám thiếu niên. Có lẽ chúng học ở trường quốc tế. Cuối tuần nào chúng cũng tụ ở cái tầng lửng của quán bar này để đốt Cointreau và hút cần sa. Những gói cần sa bọc trong giấy báo, giấu ngay dưới viên gạch vỉa hè, chỉ cần đưa tiền cho người giữ xe là lũ trẻ con tây kia có ngay một gói.
Ở dưới quán cậu thanh niên đứng sau quầy bar đã chuyển từ Rolling Stones qua Jimmy Hendrix. Lần này là “Foxy Lady”. Có người vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi quay lại. Cô bé tây nhỏ con nhất trong đám thiếu niên phía sau tôi đưa cho tôi điếu cần sa đang hút dở.
Cô gái này là người quấn thuốc, châm thuốc rồi chuyền tay cho các bạn. Cô đưa điếu thuốc cho tôi giống như một thiếu nữ chìa tay xin bớt sự cô độc từ người đàn ông xa lạ. Mắt cô đã hơi dại nhưng môi vẫn còn rất đỏ. Ở phía dưới, Hendrix vẫn hát “Foxy Lady”.
Tôi không thích mùi cần sa, nó quá khét với khứu giác của tôi. Nhưng trong một buổi đêm hè kỳ lạ thế này, tôi không muốn từ chối. Cô gái hỏi tôi bao tuổi. Tôi nói tôi hai tám tuổi và đây là lần đầu tiên hút cần sa. Cô quay lại nói với các bạn mình bằng tiếng Pháp cái gì đó. Cả đám nhìn tôi rồi cười phá lên. Cô quay lại bảo tôi: Họ quá ngạc nhiên là hai tám tuổi mới hút cần sa lần đầu tiên.
Tôi xuống nhà lấy thêm rượu. Đi qua đám trẻ con đã ngà say kia tôi khẽ mỉm cười với chúng. Một cô nhóc để lưng trần chỉ tay vào điếu thuốc chưa châm tôi đang cầm ở tay rồi chỉ vào miệng mình. Cả đám cười vang. Tôi nhìn thấy cảnh này nhiều rồi nhưng chưa châm thuốc như thế bao giờ. Cô nhóc đốt Cointreau ngay trong miệng mình để tôi cúi xuống châm thuốc lá. Lúc cô ngậm miệng và mỉm cười, ánh lửa xanh và mỏng loang nhẹ khắp khuôn mặt cô.
Trong ánh sáng tối tăm của cái tầng lửng thấp tịt ấy, tôi như thấy một làn lửa xanh chảy bên trong cái cổ thanh tú và trong suốt, tỏa xuống bên trong lồng ngực trắng trẻ trung, rồi bùng cháy quanh trái tim đỏ rực đang khẽ đập phía sau ngực mới nhú.
5.
Tôi bước ra khỏi quán khi đêm đã qua khá lâu. Người đàn ông cô độc bị khách sạn bên kia đường từ chối. Anh ta đứng trên vỉa hè, hét vào trong sảnh khách sạn. Rồi quay xuống đường hét lên bằng giọng run run như sắp khóc: “Sao thời xưa, người ta thương nhau mà bây giờ sao có thể khốn nạn như thế. Tại sao?”.
Tôi gọi một cái taxi rồi dìu anh lên xe. Tiếng sập cửa xe bỗng nhiên như một đôi cánh mỏng của đêm âu yếm vỗ lên vai tôi rồi bay mất. Một cái gì đó giống như nỗi mất mát lớn lao và lạnh lẽo lén chui vào đóng băng nặng trĩu trong ngực.
Tôi chạy xe trên đường phố vắng. Đêm hè nhiều sương và mát lạnh. Điếu cần sa lúc này mới có tác dụng. Tôi biến mất khỏi thực tại, trong một khoảng thời gian rất ngắn, trong lúc vẫn đang chạy xe. Chỉ đến khi thấy ngã năm trước mặt mình rực sáng tôi mới chợt nhận ra mình vừa như ngủ rất sâu trong vài giây, giống con cá heo chợp mắt trên mặt biển.
Phải mất thêm mấy giây nữa tôi mới nhận ra cái ngã năm thân quen ấy là chỗ nào bởi trong khoảnh khắc đấy nó bỗng sáng rực, rộng lớn và trống vắng kinh khủng.
Mấy giây sau tôi băng qua ngã năm. Tôi như thấy mình là người duy nhất còn tồn tại trên cõi đời này. Cái khoảng không giữa ngã năm ấy giống như một khoảng không gian hoàn toàn trống rỗng giữa vũ trụ bao la và tăm tối.
Tôi đã băng qua khoảng trống, trong một thứ ánh sáng trong vắt và tuyệt đối yên lặng.
Anh Phương |