“Điện ảnh có thể đổ đầy chỗ trống trong cuộc đời và nỗi cô đơn của bạn” (Pedro Almodovar)
* Trích Tuyên ngôn về vẻ đẹp bền vững của Davines.
1. Đoạn trích trên lấy từ bài bình luận bộ phim “Casablanca” của nhà văn nổi tiếng người Ý Umberto Eco. Tôi đã đọc hàng chục bài bình luận về bộ phim kinh điển này, nhưng đến đoạn trích dẫn trên, tôi phải bật cười khâm phục vì sự dí dỏm nhưng cực kỳ chuẩn xác của nhà văn, nhà tư tưởng nổi tiếng này. Quả là vậy, Casablanca ra đời vào năm 1942, đang trong những năm tháng chiến tranh thế giới thứ 2. Câu chuyện xảy ra trong bối cảnh là một thành phố xa xôi ở Bắc Phi với câu chuyện tình yêu tay ba không có gì mới mẻ. Chẳng ai nghĩ nó sẽ thành công chứ đừng nói trở thành huyền thoại và là một mẫu mực của dòng phim lãng mạn Hollywood. Thế nhưng, từ những chất liệu có vẻ tầm thường đó, bộ ba nhà biên kịch và đạo diễn Michael Curtis đã kết dính chúng lại bằng sự thăng hoa của tổng hòa các yếu tố làm nên một bộ phim huyền thoại. Chất kết dính hóa học đó đã nâng tầm một bộ phim lãng mạn, thậm chí là ủy mị trở thành tác phẩm đứng số 1 trong 100 bộ phim hay nhất do Viện Phim Mỹ (AFI) bình chọn vài năm về trước…

Một cảnh kinh điển trong “Casablanca”
2. Nếu Hollywood vẫn trung thành với kết cấu phim 3 hồi từ thời “Casablanca”, “Gone with the wind”… và kéo dài hàng thập kỷ vẫn tôn thờ kết cấu này với “Titanic”, “Avatar”… thì điện ảnh ngoài Hollywood, mà đối trọng lớn nhất là điện ảnh châu Âu luôn tìm cho họ một hướng đi khác.
Từ thập niên 20, 30 của thế kỷ 20, điện ảnh châu Âu đã sáng tạo ra chủ nghĩa ấn tượng, chủ nghĩa siêu thực nơi những bậc thầy như Luis Bunuel (Tây Ban Nha) đã biến các bộ phim của mình thành những bức tranh trừu tượng khó lý giải và thách đố cả về mặt đạo đức hay lý tính. Thập niên 50, 60 là sự tỏa sáng rực rỡ của hai trào lưu đã làm thay đổi ngôn ngữ điện ảnh mãi mãi đối với dòng phim tác giả: đó là trào lưu Tân hiện thực ở Ý và dòng phim của Làn sóng mới ở Pháp.

Phim “Breathless” của đạo diễn Jean Luc Godard

“Cuốn theo chiều gió”

Poster phim “Mùi đu đủ xanh”
Quan trọng hơn, Trần Anh Hùng cũng tạo cảm hứng cho các nghệ sĩ điện ảnh Việt phải nghĩ lại về ngôn ngữ điện ảnh đích thực. Bùi Thạc Chuyên và Phan Đăng Di là hai gương mặt tiêu biểu nhất, ảnh hưởng Trần Anh Hùng trên con đường đi tìm ngôn ngữ điện ảnh đích thực và dần dần rũ bụi minh họa của văn chương trong bộ môn nghệ thuật thứ 7. Đặc biệt với “Bi, đừng sợ”, Phan Đăng Di là một tài năng không thể phủ nhận của điện ảnh Việt.

“Bi, đừng sợ”
Những lát cắt cuộc sống qua con mắt điện ảnh của anh vừa trần trụi, cay đắng về sự thoái hóa, mòn mỏi của con người ở cuộc sống đô thị lại vừa đầy chất thơ và trong trẻo mà khán giả hiếm thấy trên màn ảnh trước đây. Cách kể chuyện bằng ngôn ngữ điện ảnh của Di có thể là thách đố đối với nhiều khán giả Việt nhưng là một thứ gia vị lạ đối với giới phê bình thế giới.
Đạo diễn Đan Mạch Lars Von Trier từng phát biểu ngắn gọn nhưng quá đầy đủ: “Cái hay của phim ảnh là lúc nào nó cũng rộng hơn chữ nghĩa”. Khi người đạo diễn bước vào phòng dựng cùng các cộng sự cắt dán những cảnh phim họ thực hiện, tất cả chữ nghĩa đều không còn giá trị. Cái còn lại là những khuôn hình của họ…
Lê Hồng Lâm là cây bút chuyên về điện ảnh từ hơn mười năm nay và thường xuyên tham gia nhiều hoạt động về điện ảnh với tư cách diễn giả. Anh hiện là Thư ký tòa soạn của Tạp chí Thể thao văn hóa & Đàn Ông.
Bài Lê Hồng Lâm
