Êm reo cho đoạn viết đầu hôm nay - Tạp chí Đẹp

Êm reo cho đoạn viết đầu hôm nay

Sống

Hãy viết, mỗi ngày, dù là những ghi chép nhỏ. Trong sổ tay, trên trang blog hay một app viết nhật ký trong điện thoại. Câu chữ không cần được khen ngợi, chúng trước hết là để ghi nhớ, để giãi bày, để sau này nhìn lại ta biết mình đã đi qua một chặng đường xa và nhiều thay đổi ra sao.

Năm lớp 9, tôi có một bài tập về nhà: Em hãy viết một bài thơ. Như bao học sinh khác, tôi cặm cụi viết vì không muốn tên mình xuất hiện trong sổ ghi đầu bài. Nhưng khi cặm cụi viết xuống đôi câu lục bát, tôi đâu ngờ đã tự gieo cho mình chút duyên phận cùng thơ.

Để rồi tiếp đó, là những năm tháng tôi tìm mình trên giấy, là vụng về trải lòng, là muôn đoạn viết thô cộc không muốn quay đầu nhìn lại, là những buồn thương chảy ra thành chữ – vừa đau cũng lại êm lòng. Bây giờ, khi đọc lại bài thơ đó cùng bao đoạn viết, trang truyện ngắn dài trong những cuốn sổ tay cũ sờn, tôi mới nhận ra: viết – là cả một hành trình.

Ảnh: Phạm Đ. Dũng

Đó là hành trình của sự đối thoại với chính mình. Xoa dịu chính mình. Ghi dấu và thay đổi chính mình.

Đó cũng là hành trình mở ra đối thoại với những người đọc mình. Họ có thể là những người rất gần, hoặc rất xa, về địa lý hay về mối quan hệ trong đời. Nhưng qua câu chữ, dường như bằng cách nào, tôi giúp người khác hiểu mình hơn, tìm ra những người yêu, thương mình hơn.
Và hẳn nhiên, đó là một hành trình bước tới. Mỗi bài viết đăng tải trên blog cá nhân, dù không chủ đích ngay từ ban đầu, đã mở ra cho tôi những cơ hội đẹp. Cộng tác cùng một tạp chí, xuất bản một cuốn sách, có thêm những người bạn, những người đọc mến mình…

Mà tất thảy những điều ấy, tôi đâu biết từ thuở đầu tập viết. Bài thơ lục bát đầu tiên. Bài thơ năm câu vụng dại. Đoạn tản văn giãi bày. Cuốn nhật ký màu xanh lá giấu trong ngăn tủ. Cái cặm cụi của ngày xưa ấy, cái vụng thô của đoạn viết đầu, nếu ta đủ lòng tin để đi cùng chúng mỗi ngày, đến một ngày hoa sẽ nở. Mọi thứ, như bình mơ ngâm ủ, như bánh trà phổ nhĩ, như hũ dưa muối cám trong nhà. Cần thời gian, cần sự kiên nhẫn. Nhưng trên hết, cần một khởi duyên để bắt đầu.

Tác giả: Nhược Lạc

09/02/2021, 12:04