Thuốc đặc trị bạo hành - Tạp chí Đẹp

Thuốc đặc trị bạo hành

Sống

Chuyện Eva

Trong mọi cái đáng yêu của người đàn ông thì cái đáng yêu nhất là sợ vợ.  Trong mọi cái xấu xa của người đàn ông thì cái xấu xa nhất là tính vũ phu. Mình từng dựa trên nguyên lý này mà chọn chồng.
Năm 8 tuổi, mình ước có một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đi mây về gió. 18 tuổi, mình cũng chỉ đặt ra vài tiêu chuẩn nhỏ để chọn bạn đời như đẹp trai, ga lăng, trí tuệ, hài hước, dịu dàng, chung thủy, sợ vợ… Sau đó 10 năm, các tiêu chuẩn rơi rụng dần. 28 tuổi rưỡi, thôi chả tiêu chuẩn gì sất, vơ quàng vơ xiên, miễn đừng vũ phu là được. May quá vớ được chàng.

Hôm đầu tiên ra mắt nhà ngoại, mẹ mình ném con gà mái ra giữa sân, quyết thử tay nghề con rể tương lai. Chàng xanh mắt thỏ thẻ: “Anh không cắt tiết gà được, sát sinh, sát sinh”. Mình âm thầm ngưỡng mộ lòng nhân từ của chàng. Tối đến, cả nhà ăn thịt chó, chỉ riêng chàng chống đũa: “Gì chứ chó anh ăn không đặng, nó là con vật gần gũi với người”, rồi lặng lẽ… gắp thịt gà. Lúc đấy, trái tim yếu đuối đã mách bảo mình rằng chàng sẽ biến cuộc đời mình thành thiên đường, người không nỡ tay hạ thủ chó mèo thì thương hoa tiếc ngọc phải biết.

 

Quả chẳng sai. Cưới nhau về, những ngày đầu chàng dịu dàng như gió mùa thu. Mình được đà làm tới những muốn trở thành Bà hoàng. Ai dè, biết mặt mà không biết lòng, chàng hư hỏng chẳng kém ai. Đàn ông có bốn cái khoái, chả biết chàng thuộc dạng nào mà suốt ngày đàn đúm với lũ bạn giời ơi đất hỡi. Những lúc nội chiến xảy ra, chàng vẫn đạo mạo vô cùng, tuyệt không văng tục hay động thủ, nhưng bỏ đi mất dạng cả ngày. Thế mới điên. Không biết ai chứa chấp. Mờ ám lắm thay. Mình điên tiết “cấm cửa” động chạm cả tuần, chàng cũng chẳng mảy may xúc động. Cấm cửa mãi thì mình thiệt, đành gạt bỏ sĩ diện “mở cửa”.

Có lần mình quyết ăn thua, đập bàn phá ghế, quăng chén ném bát, lồng lộn như sư tử xổng chuồng, văng vài câu động chạm đến sĩ diện đàn ông, rồi tiện tay vớ cái bát ném bể đầu con chó cưng của chàng cho bõ tức. Ngờ đâu, chàng hung hổ xông vào mặt đỏ tía tai với hai nắm đấm sẵn sàng làm tới. Đời mình chấm hết ở đây chăng. Mình chỉ bé như con cung quăng đang thoi thóp bên hàm cá mập, vội vàng im thin thít rồi lặn mất tăm. Ơn trời chàng kịp dừng lại. Hú vía!

 

Không biết từ lúc nào chàng tập ăn thịt chó, tiết canh ngan chàng đánh như làm xiếc, cuối tuần cùng lũ bạn đi bắn chim, mèo vịt đang tung tăng chàng chỉ sắn tay một phát là thành món nhắm. Lòng nhân từ của chàng bị đánh cắp rồi chăng. Mình âm thầm kinh hãi.

Có lẽ, đã đến lúc phải thay đổi chiến thuật. Mình bắt đầu vận dụng những lời có cánh ngọt nhạt lả lơi, ban đầu chàng bỡ ngỡ, sau thấy thích ra mặt, cường độ vắng nhà cũng giảm đi trông thấy. Mình quả cao tay.

Chuyện Adam

Đàn ông sợ vợ, mình khinh. Đàn ông vũ phu, mình càng khinh. Cả hai loại này đều hèn. Mình thì quyết không làm thằng hèn.

Nghe đâu lịch sử bạo hành xuất phát ở tận trời Âu chứ chả phải là phát minh của đàn ông châu Á sống theo triết lý Khổng Mạnh. Thời xưa, bạo hành phổ dụng đến nỗi, ở Hi Lạp, chồng được phép dạy vợ bằng chân tay, còn tập tục ở Anh thì chồng có quyền trừng phạt vợ bằng khí giới không được to hơn ngón tay cái. Chả phải vô tình mà mình nghiên cứu lịch sử này, chẳng qua là đôi khi thấy mình sống nhầm thời đại nên không thể dạy vợ cho ra trò. Đã thế, mình lại còn là nạn nhân của bạo hành gia đình, thế mới tức.

Xưa, mình chỉ có một điều ước nhỏ nhoi là lấy được cô vợ dịu dàng, vậy mà trời chả chiều lòng người, khiến giấc mộng vỡ tan khi rước nàng về. Chỉ được vài tháng đầu chung sống nàng hiền như cô Tấm, nhưng chả mấy mốc đã hiện nguyên hình cô Cám. Mỗi khi nhìn nàng, mình lại nghĩ đến con nai. Nai ngơ ngác, còn nàng chỉ ngơ ngác khi cần. Nai hiền lành, còn nàng thì giả vờ hiền lành. Nai ăn cỏ còn nàng thì ăn nai.

 

Mình thấy sầu đời, đành đi tìm vui với chúng bạn. Ai dè, có tí niềm vui nhỏ bé thế nàng cũng ráo riết đòi cướp mất. Mình vẫn chây lỳ quyết không mang tiếng sợ vợ. Thậm chí đôi khi còn mong nàng nổi cơn điên để lấy cớ bỏ đi. Nàng vẫn không vừa, quyết viết lại lịch sử bạo hành với thế thượng phong là phụ nữ.

Mọi hình thức bạo hành của nàng đều rất bài bản: từ dùng ngôn ngữ để hăm họa thể hiện thế độc tài, cho đến dùng bạo lực cào cấu không tiếc tay, lạm dụng tinh thần, bao vây kinh tế, rồi có khi cả lạm dụng tình dục để hành hạ chồng. Mình nhớ không nhầm thì Nữ hoàng Elizabeth từng ra đạo luật không được bạo hành sau 10 giờ đêm (chắc để nạn nhân nghỉ ngơi, nếu cần mai xử tiếp). Ấy vậy mà nàng không màng đến đạo luật này, cứ đợi đến lúc lên giường thì ra đòn “cấm cửa”. Nghĩ mà ức. Đã thế đây cóc thèm, để xem mèo nào cắn mỉu nào. Thế mà hay, “cấm cửa” mãi rồi cũng đến ngày nàng lồng lên đòi “mở cửa”, he he.

Nàng còn chiêu hành hạ tâm thần mình một cách đơn đau như khi Thúc Sinh chứng kiến Kiều bị Hoạn Thư hành hạ. Đấy là khi nàng đang tâm đánh đập con chó yêu của mình mà không mảy may thương xót. Đến đây thì con giun xéo mãi cũng oằn, mình điên tiết xông lên định cho nàng một trận cho hả giận. Cũng may, nàng kịp thời hối cải, ngồi im thin thít như mèo con bị phát hiện ăn vụng cá. Tha cho lần này (tí nữa thành thằng hèn).

Đã đến lúc mình cần khẳng định thế thượng phong. Nhân từ quá như Lưu Bị cuối cùng cũng thất trận chẳng làm nên trò trống gì. Mình cần tỏ ra táo tợn, đôi khi thêm chút gian ác, đầu tiên là với những con vật mà trước khi mình không bao giờ muốn làm chúng tổn thương. Thế lại hóa hay, nàng ngoan hiền dịu dàng ra mặt. Chả biết có phải giả nai hay không, nhưng hề chi, miễn là những chuỗi ngày bị bạo hành của mình cơ hồ như chấm hết.

Theo Sành điệu

Thực hiện: depweb

08/08/2012, 13:18