Vào đại học, tôi theo ngành thiết kế thời trang. Nhìn xung quanh toàn những người tài năng, tôi biết mình đã chọn một nghề có tính cạnh tranh khốc liệt. Cơ hội trở thành một “ai đó” trong ngành này chỉ như một khe cửa hẹp. Nhưng cái tính nghệ sĩ trong người không cho phép tôi bỏ cuộc. Lên ý tưởng và vẽ phác thảo với tôi rất đơn giản, việc khó nhất là cắt dập, may thành sản phẩm.
Cũng giống như thời học sinh, làm bất cứ việc gì tôi cũng phải cố gắng gấp mười lần so với người khác. May trang phục cho con người không giống may đồ cho chó mèo. Những mũi kim đòi hỏi kỹ thuật cao kèm theo độ chính xác tuyệt đối. Khi ấy, chuyện kim đâm vào tay chảy máu xảy ra như cơm bữa. Dần dần vết thương lành thành chai sạn, mọi bài tập tôi đều có thể hoàn thành, các thầy cô không ai ngờ tôi làm mọi thứ chỉ với một tay.
Những lúc ra đường, tôi thường dùng áo hoặc khăn che đi chiếc tay trái. Quyền năng của thời trang chính là giấu đi khuyết điểm và tôn lên những ưu điểm của mỗi người. Hơn thế, tôi muốn mọi người nhìn thấy tôi qua thần thái tự tin chứ không mong ai thương hại hay thiên vị chỉ vì mình khuyết tật. Tôi chọn những bộ đồ thật đẹp để nổi bật và luôn ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt người đối diện ngay từ lần gặp đầu tiên.