Căn phòng trọ 12m2 trên đường Phạm Văn Đồng là nơi Băng tiếp tục chiến đấu với vết thương của mình. Chân trái hàng ngày vẫn phải khoét thịt hoại tử, hậu môn nhân tạo ở bụng phải tự thay thường xuyên, cô phải tự cứu lấy mình. Những cơn đau kéo dài, những vết chỉ chưa cắt mãi không lành, thậm chí còn nhiễm trùng nặng hơn. Một ngày của cô chỉ quay vòng với việc thay băng khử trùng, vệ sinh vết thương, uống thuốc.
Những đêm dài mất ngủ, Băng ôm chiếc điện thoại đen trắng để nghe hết chương trình này đến chương trình khác trên đài FM. Lúc ấy, cô nghĩ về tương lai của mình, chỉ mong có thể đứng dậy tập đi, được tháo hậu môn nhân tạo, không còn là người liệt. Mặc cảm, cô không cho bạn bè đến thăm, mẹ xuống chăm cũng đuổi về.
Một lần nghe chương trình “Quà tặng âm nhạc”, Băng thấy ngoài kia cuộc sống vẫn đang vận động. Qua sóng FM, mọi người tặng nhau những bài hát, chia sẻ câu chuyện tình cảm của mình. Cũng có nhiều số phận éo le, người gặp tai nạn, người bị phản bội trong tình yêu… Họ tặng nhau những bài hát để lạc quan hơn, yêu đời và tiếp tục sống có ý nghĩa. Cô chợt nghĩ, trong khi mình nằm đây thì cuộc sống vẫn tươi đẹp, mọi người vẫn quan tâm, yêu thương nhau như thế.