HH Tài năng Bích Trâm chia sẻ chuyện buồn giấu kín - Tạp chí Đẹp

HH Tài năng Bích Trâm chia sẻ chuyện buồn giấu kín

Sao

Hẳn mỗi con người sống trên cuộc đời này, ai cũng từng trải qua cảm giác đau khổ, mất mát, nhưng có lẽ, ít người thấu hiểu được cảm giác mất người thân yêu nhất khi chỉ còn là một đứa trẻ. Ngày khiến tôi buồn đau nhất và hoàn toàn gục ngã – là ngày mẹ tôi ra đi mãi mãi trong một vụ tai nạn giao thông.

 

Bích Trâm là Hoa hậu Tài năng tại HHVN 2010 

Lúc mẹ mất, tôi chỉ mới 12 tuổi và em tôi 9 tuổi. Chị em chúng tôi vẫn chưa hình dung được sự mất mát lớn lao đó, mẹ xa lìa cõi đời sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống? Tại sao người lớn lại thì thầm với nhau: Thế là bọn trẻ mồ côi mẹ từ đây? Thấy đông người đến nhà quá, mọi người lại động viên, ôm ấp an ủi càng làm chị em tôi sợ. Một nỗi hoang mang khó nói thành lời. Thế rồi, thời gian qua đi, chị em tôi ‘lăn lóc’ lớn khôn và tôi đã thấm thía được câu nói mồ côi mẹ…

Mồ côi mẹ, đơn giản lắm, đó là không được mẹ chở đi học, không được mẹ ôm vào lòng tâm sự, chia sẻ vui buồn. Không được nũng nịu khoe, đòi mẹ thưởng khi được điểm cao, không được mè nheo đòi mẹ cho đi chợ cùng…Tất cả điều đó khiến tôi tôi thèm cảm giác được yêu thương, tôi cần tình thương và sự chia sẻ. Tôi ghen tỵ với bạn bè của mình bởi họ ai cũng có mẹ.

Hai chị em tôi ở cùng ba – nhưng vì ba là đàn ông nên cho dù có yêu thương chúng tôi nhiều đến mấy thì điều đó vẫn là quá ít. Cha lại không thể hiện tình cảm với hai chị em ra bên ngoài, điều đó càng làm tôi hoàn toàn hụt hẫng. Nhiều lúc, hai chị em tôi tủi thân quá, chỉ biết ôm nhau mà khóc.

Sau mất mát quá lớn ở tuổi 12, Bích Trâm học được cho mình lối sống tự lập, biết che chở cho em.

Nhiều đêm thức trắng, tôi hiểu ra rằng, tương lai ở phía trước, quá khứ cần được lùi lại, từ đó, tôi tự tập cho mình lối sống tự lập, mạnh mẽ, thậm chí không kém phần lạnh lùng. Tôi vừa là chị, vừa là mẹ để dạy dỗ, chăm sóc em tôi.

Thời gian trôi nhanh quá, mới đó đã gần 11 năm, giờ tôi ngoài 20 – trưởng thành, hoàn toàn có thể tự cân bằng cuộc sống. Cả hai chị em tôi đã lớn và lo được cuộc sống cho chính mình. Và tôi đã khuyên ba nên đi lấy vợ, để ba có cuộc sống tốt hơn. Bởi dù sao, người xưa vẫn nói “con chăm ba không bằng bà chăm ông”. Nói mãi, động viên mãi ba mới chịu lấy vợ và cuối cùng, đã có một cuộc sống hạnh phúc bên gia đình mới.

Nhìn thấy ba như vậy, không chỉ 2 chị em tôi vui, mà tôi tin, chắc chắn mẹ cũng rất an lòng nơi chín suối.

Theo Giaoduc.net.vn

Thực hiện: depweb

05/11/2012, 14:22