“Đừng để bố mẹ ấy bỏ nhau!”

Thực ra, người quyết định lúc đó không phải hai chúng tôi, cũng không phải hai bên gia đình mà là… bác sĩ. Còn biết làm gì khi cái thai đã ở tháng thứ ba, anh bảo cưới cũng được và tôi nghe theo anh.

Tôi lúc ấy chuẩn bị tốt nghiệp đại học, mới chỉ bước qua tuổi 20, còn rất khờ khạo.Chồng tôi thì đã là một viên chức nhà nước, tâm hồn non nớt của tôi cứ bấu víu vào cái mác cán bộ nhà nước mà tin rằng anh thừa sức lo cho tôi và đứa con sắp sửa chào đời. Và cũng bởi vì cái mác ấy mà tôi sẵn sàng chấp nhận tính cách gia trưởng của anh ngay từ khi chúng tôi mới yêu nhau. Tôi đi đâu, làm gì đều phải “báo cáo” với anh.

 

Cưới nhau xong, tôi vỡ mộng. Cha mẹ tôi vẫn phải chu cấp như trước. Cha mẹ chồng thi thoảng qua phòng trọ của vợ chồng tôi, dặn dò con trai cần phải làm gì để tỏ ra là người chủ gia đình, đôi khi họ dúi cho tôi ít tiền kèm theo lời dặn đừng để chồng tôi biết. Theo họ thì anh chưa bao giờ phải lo toan, nay phải để anh  quan tâm đến vợ con một chút. Nhưng, anh ta chẳng thay đổi gì. Anh vẫn hồn nhiên, vô tâm như ngày nào, dường như anh cho rằng tôi và đứa con bé bỏng có thể sống bằng… không khí và nước lã!

Ơn trời, hai mẹ con tôi cũng qua được thời khốn khó, tôi cũng có việc làm ổn định và con gái thì ngoan ngoãn. Anh thì vẫn vậy, đi sớm về khuya tùy thích, mặc kệ vợ con. Có lần vào ngày nghỉ, anh chở con gái đi từ sáng đến tận chiều làm tôi lo lắng không yên. Khi trở về, con bé mềm rũ ra vì đói. Qua lời kể ngắt quãng của con, tôi tá hỏa khi biết chồng mình mang con đi nhậu cùng đám bạn của anh ta. Con bé không ăn uống được gì ngoài mấy củ lạc luộc và chút nước ngọt. Tôi thương con và chỉ muốn cho anh ta một trận nhưng con bé cứ van xin rối rít, nó bảo: “Là tại con đòi đi theo bố, mẹ đừng trách bố mẹ nhé”. Trời ạ, mới hơn 5 tuổi mà sao con gái tôi lại có thể nói những lời già dặn đến thế.

Khi con gái 7 tuổi, cơ quan có kế hoạch đi nghỉ mát, tôi chỉ đăng ký cho hai mẹ con nhưng khi thông báo cho con thì nó lại háo hức khoe với bố rằng mẹ đã đăng ký cho cả nhà cùng đi nghỉ mát rồi và nó vẽ ra bao nhiêu cảnh tượng. Nào là bố và con sẽ cùng cưỡi sóng tắm biển, nào là bố mẹ sẽ đạp xe đạp đôi để con chụp ảnh kỷ niệm. Tôi cười với con nhưng miệng thì méo xệch. Hôm sau, tôi báo công đoàn cơ quan xin thêm một xuất nữa. Và kết cục là trong suốt những ngày nghỉ đó, chồng tôi luôn trong trạng thái say xỉn với đám đàn ông cơ quan tôi và con gái thì chỉ lo bố đói. Bữa ăn nào bé cũng mang đồ ăn về cho bố nhưng anh ta chẳng hề đụng đến. Chỉ có một lần thấy bố ăn miếng dưa lạnh con gái mang về mà con bé mừng rỡ hò reo.

Bất cứ người nào thân thiết với vợ chồng tôi cũng ngạc nhiên, không hiểu sao con gái tôi lại yêu quý người bố vô tích sự của nó như vậy. Còn tôi, không chỉ ngạc nhiên mà tôi còn vô cùng khổ sở trước thái độ của con gái. Đã bao lần tôi định chia tay nhưng cứ nhớ về ánh mắt van nài của con là tôi chùn bước. Con gái tôi không bao giờ đòi hỏi bố mẹ điều gì, lúc nào nó cũng muốn làm cầu nối để gắn kết bố mẹ. Mà nó mới 8 tuổi chứ nhiều nhặn gì đâu.

Cách đây vài hôm, vào khoảng 8 giờ tối, con gái có điện thoại của bạn. Vô tình, khi tôi ở tầng dưới nhấc ống nghe thì con gái ở tầng hai cũng nhấc điện thoại. Sự tò mò khiến tôi vẫn giữ điện thoại khi hai đứa trẻ trò chuyện với nhau. Cô bạn của con tôi thì thào: “Nhà ấy thế nào, vẫn bình yên chứ?”. Con tôi cũng thì thào: “Ừ, tớ đang cố, không biết thế nào!”. Cô bạn động viên: “Ấy phải cố lên, đừng để bố mẹ bỏ nhau như nhà tớ, bây giờ mẹ tớ sắp có chồng đấy, buồn lắm…”.

Tai tôi ù lên, tôi xấu hổ và càng thương con gấp bội. Khổ thân con tôi, một đứa trẻ đáng lẽ phải được vô tư và hồn nhiên thì lại đang gồng mình để giữ hạnh phúc cho bố mẹ. Sự hy sinh ấy có đáng không? Lòng tôi càng hận con người mà tôi đã phải sống chung trong thời gian khá dài nhưng chưa có lấy một ngày hạnh phúc. Anh ta tồn tại bên mẹ con tôi như một cái bóng ám ảnh cuộc đời của chúng tôi. Tôi định bụng sẽ nói chuyện để con hiểu câu chuyện của mình nhưng không biết bắt đầu như thế nào. Chia sẻ chuyện của mình là điều mà tôi không bao giờ muốn, nhưng lòng tôi đang rối bời, xin hãy giúp tôi…

Một bạn đọc giấu tên



From the same category