Trong những quan điểm trước, đa phần đạo diễn Lê Hoàng đứng về phía phụ nữ, nhưng riêng ngày Valentine, ông lại nghiêng về phái mạnh. Có lẽ Lê Hoàng nhìn thấu “tâm can” chị em – luôn mong chờ, trông đợi ở người đàn ông của mình trong mỗi dịp lễ, đồng thời ông cũng đồng cảm với sự “vật vã” và áp lực của các đấng mày râu trong ngày này. Vì thế vị đạo diễn “Gái nhảy” đã có góc nhìn vô cùng thẳng thật được nhiều đấng mày râu hưởng ứng. “Em đang cố lết qua ngày này một cách nặng nề. Giờ đọc được bài viết của anh thấy nhẹ như lông hồng…” – một cư dân mạng chia sẻ sau khi đọc bài của Lê Hoàng.
Dưới đây là góc nhìn của đạo diễn Lê Hoàng về ngày Valentine:
Ám ảnh Valentine!
Đàn ông khổ từ ngày sinh ra cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời. Chân lý ấy chả có ai mà không biết. Tưởng rằng như thế đã đủ lắm rồi! Nhưng không, cuộc sống còn bắt đàn ông gánh thêm vô số nỗi khổ bổ sung. Một trong những số ấy có tên là Valentine.
Valentine là gì? Là ngày tình yêu. Thật buồn cười. Bất cứ đàn ông chân chính nào hôm nay đều cần yêu, phải yêu và nên yêu không những trong tất cả mỗi ngày mà còn mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây. Đã bao giờ, tìm ở đâu trên trái đất ta gặp những người đàn ông đẹp trai đi ngoài phố, trên ngực đeo biển “Hôm nay nghỉ. Không yêu!” chưa? Chẳng những yêu ngày, đàn ông còn mong muốn và khát khao yêu thêm cả đêm, cả giữa trưa ấy chứ!
Từ đấy suy ra Valentine là một ngày thừa, là một giọt nước làm tràn cái ly đau khổ đầy ắp của tình yêu. Chắc chắn Valentine do phụ nữ nghĩ ra và có khả năng đấy là một bà vừa già vừa xấu nên hơi ác.
Theo quy định, Valentine nam nhi phải cư xử ra sao? À, phải tặng sô-cô-la và phải đưa cô gái của mình đi ăn. Nghe mới buồn cười vô cùng! Nếu đúng là cô gái mình thích, mình khao khát thì lúc nào mình chả muốn đưa nàng đi ăn. Dù bữa sáng, dù bữa trưa, dù bữa tối hay bữa khuya. Chỉ sợ nàng không chịu ăn hoặc không đủ sức ăn. Chứ nếu nàng cần, đang tuyết rơi, đang trời mưa gió, nàng gọi bảo em muốn ăn thì chàng cũng ba chân, bốn cẳng chạy tới. Cần chi Valentine.
Cũng theo quy định, Valentine phải đưa nàng đến nơi sang trọng, nàng ăn ở trong tiệm lộng lẫy có đèn mờ ảo, có nhạc du dương, có nến thắp huyền bí ở trên bàn cùng những bông hoa hồng to tướng trong lọ. Ai mà chẳng mong đưa em đến các nơi đó, nhưng vào đấy cả hai đều lóng ngóng, đều ngượng nghịu vì đâu có quen cách hành xử quý tộc thế này. Thực chất, hai người muốn đến nhà hàng bình dân hơn. Dẫn đi ăn cơm tấm vỉa hè hay bún bò lề đường mới hồn nhiên làm sao, thoải mái làm sao và…. rẻ làm sao. Đâu cứ phải đút đầu vào những nơi chúng nó đang mài con dao sắc lẻm nhãn hiệu Valentine, chém một nhát bay hai cái đầu, mà mình vẫn phải tươi cười, phải tỏ ra lịch lãm. Rõ ràng với đám chủ nhà hàng, ngày tình yêu là ngày khải hoàn của chúng. Rất nhiều thực phẩm quá đắt được tiêu thụ dưới ngọn nến lung linh.
Còn sô-cô-la? Trời ơi là trời, đấy là một thứ kẹo đen đen, vo thành viên hay cán thành miếng mỏng, đắt hơn vàng cũng có mà rẻ như bèo cũng có luôn. Nhưng đắt hay rẻ thì tất cả những ai có kiến thức đều biết ăn vào sẽ mập ù. Mua tặng em bé xơi cũng như giết em còn gì? Còn nếu những gái yêu xinh đẹp thực sự muốn ăn, thực sự muốn cầm viên kẹo xinh xinh đó bỏ vào mồm thì đừng nói một hộp, một thùng các-tông hay một bao tải đàn ông cũng sẵn sàng mua. Không có tiền thì bán xe, bán nhà hay bất kỳ thứ gì bán được để mua, đâu chờ tới Valentine?
Do đó, có thể kết luận: với cô gái ta yêu, ngày nào, giờ nào, phút nào, giây nào cũng là ngày Valentine nếu như đang mặn nồng.
Vậy cái ngày quỷ quái đó sinh ra để làm gì? Để khiến những tình yêu cũ có dịp hâm lại mà thôi.
Vào cái “ngày phán xử” này, tất cả đàn ông phải băn khoăn suy nghĩ về những cô gái mà tình yêu thì chưa tới, hoặc đã qua còn tình bạn cũng chẳng xong hay sắp hết rồi. Các cô gái ấy ngày thường chả quan tâm tới ta, coi ta như gốc cây, ngọn cỏ nhưng đến ngày tai nạn này lại chờ xem bạn trai đối xử ra sao với mình để trách móc và để đay nghiến, oán giận.
Rốt cuộc hôm đó trở thành ngày trả nợ. Ngày vớt vát, ngày hâm lại những món mà tin chắc rằng sau đó không ăn. Hậu quả sẽ biến Valentine thành “một ngày dài hơn thế kỷ”. Đàn ông nặng nhọc lê bước trôi qua từng phút của 24 tiếng đấy, thầm mong nó chấm dứt cho nhanh để khỏi phải cười nói với các bà già hoặc chưa già nhưng nhăn nhó, cau có và lèo nhèo!