Natalie Portman: "Tôi thực ra khá... vô dụng" - Tạp chí Đẹp

Natalie Portman: “Tôi thực ra khá… vô dụng”

Sao

Không còn nghi ngờ gì nữa, Natalie Portman đúng là một thứ “của hiếm” của Hollywood.

 

Cô gái này tự miêu tả về bản thân: “Gái ngoan, gái thông minh hay ngu dốt… tất cả chỉ là những cái hộp mà người ta muốn nhét các định nghĩa về bạn mà thôi. Cô gái bảo thủ – có lẽ tôi chính là kiểu đó đấy.

Tôi cố gắng không đọc những lời nhận xét, đánh giá về tôi hoặc bất cứ thứ gì liên quan tới tôi, vì những thứ đó chỉ có hại. Đã gần 20 năm kể từ khi tôi làm việc trong lĩnh vực này, có lúc thất bại, có lúc thành công, nhưng tôi vẫn ở đây, vẫn tiếp tục làm việc. Tôi tự cho mình đặc quyền được làm việc chăm chỉ, mặc kệ mọi thứ khác. Điều duy nhất tôi có thể kiểm soát được, đó là tôi có những trải nghiệm tuyệt vời khi đặt hết tâm sức vào công việc”.

– Tôi nghĩ cô là một người rất điềm tĩnh và tỉnh táo.

– Tôi cực kỳ tỉnh táo, nhưng gần đây tôi thấy rất mệt mỏi, dường như mọi thứ cứ trượt khỏi tầm kiểm soát của tôi.


– Bài hát nào miêu tả rõ ràng nhất tình trạng của cô bây giờ?

– Tình trạng hiện giờ của tôi à… tôi đang cố tìm bài nào nghe giống như đang bị mộng du (cười to). Tôi không biết. Có thể là một bài rap nào đó với những ca từ hơi… bậy bạ.

– Thái độ và cảm xúc của cô với loại nhạc kiểu này là điều mà nhiều người chưa hề biết ở cô đấy. Nhưng tôi thấy cũng khá hay. Cô làm nhiều chuyện phi thường cho thế giới này, và rồi cô lại nghe loại nhạc kiểu đó.

– Đúng rồi, tôi nghe cả hip hop đấy. Tôi thích chúng, rất thích. Những bài kiểu đó khiến tôi thấy buồn cười và muốn nhảy nhót.

– Bây giờ mọi người đã được khám phá nhiều hơn về cô trong bài phỏng vấn này. Điều đó khiến tôi cũng thấy tự hào.

– Có vẻ những người làm phỏng vấn là những người khá giỏi trong việc khai phá các bí mật sâu kín. Nhưng thực ra tôi nghĩ ai cũng có những điểm này điểm kia thôi. Chuyện đó diễn ra ở tất cả mọi người. Dù sao, tôi cũng là người vô cùng may mắn. Rất nhiều bạn bè của tôi ra trường và bắt đầu làm việc ở những lĩnh vực như ngân hàng hay tài chính tiền tệ, rồi đột nhiên họ nhận ra họ đang làm công việc mà họ căm ghét, thậm chí họ còn chẳng kiếm được tiền nhiều như họ nghĩ. Vì thế, ít ra tôi cũng có một niềm an ủi rằng tôi đang theo đuổi những gì mình muốn, vì bây giờ quyết định lựa chọn của tôi không còn phụ thuộc vào tiền nong nữa.

 – Nếu bây giờ cô phải đi xin việc, cô sẽ viết gì trong CV của mình?

– Cho tới giờ, có lẽ tôi cũng chẳng có nhiều kỹ năng lắm…

– Thôi nào, cứ chia sẻ đi…

– Tôi rất nghiêm túc. Tôi ước rằng tôi có thể làm gì đó đáng kể, nhưng thực ra tôi khá vô dụng. Tôi biết nói chuyện xã giao, nhưng không nhiều lắm. Ý tôi là về cơ bản, tôi có nhiều vấn đề với những công việc đòi hỏi phải ăn mặc những bộ quần áo lố bịch và phải nói giọng “thảo mai”.


– Và vì thế cô là diễn viên.

– Vì thế nên tôi là diễn viên (cười to).

– Nghề này hóa ra kiếm được rất nhiều tiền, mà lại chẳng đòi hỏi nhiều kỹ năng cho lắm.

– Tôi đồng ý (cười to). Đúng là tôi rất may mắn. Ngoài ra tôi còn biết đi xe đạp nữa, nhưng có vẻ nhiều người cũng biết làm việc này.

– Cô có thể trở thành một người đưa thư bằng xe đạp được đấy. Cô bắt đầu nghiệp diễn từ năm 1994. Kể từ đó tới nay, mọi thứ trôi qua như thế nào?

– Mọi thứ trôi qua rất nhanh. Tôi được trải nghiệm nhiều hơn, hoặc tôi đã trưởng thành nhanh hơn nhân vật của mình. Tôi đã có rất nhiều niềm vui cũng như gặp thêm nhiều người bạn mới.

– Cô có bằng cử nhân tâm lý học ở Harvard. Vậy cô thường “chẩn đoán” tâm lý nhân vật của mình như thế nào?

– Thực ra, khi đóng phim, tôi phải toàn tâm toàn ý nghe theo đạo diễn của mình. Đạo diễn là tất cả, và tôi phải hiến dâng bản thân cho ông ấy, tôi phải giúp ông ấy tạo ra phiên bản nhân vật riêng biệt. Vì thế, tôi nghĩ, tận tâm tận lực và bị ám ảnh bởi nhân vật, đó chính là “chẩn đoán” của tôi dành cho bản thân.

 – Ám ảnh với nhân vật, vậy làm sao để cô thoát khỏi họ?

– Ngay khi vừa xong một cảnh, tôi lại trở về là bản thân mình. Tôi không phải kiểu người thích giữ mãi ấn tượng về nhân vật. Đó là một kiểu kỷ luật mà tôi phải tuân theo.


– Cô đã thành lập công ty riêng của mình nữa, vì sao?

– Có một công ty riêng là một cách lý tưởng để tập trung tất cả ý tưởng của tôi. Tôi được làm những bộ phim tôi muốn xem. Tôi đã đóng phim 20 năm, tôi hiểu rằng là diễn viên, công việc của tôi trở nên khá thụ động. Tôi rất thích ý tưởng rằng phim ảnh là một sản phẩm trung gian để người ta truyền cảm hứng cho xã hội. Tôi nghĩ phim ảnh khiến xã hội phải quan tâm tới các câu chuyện của cá nhân.


– Cô đã làm các phim ngắn và còn được làm giám khảo tại liên hoan phim. Cô có cảm thấy đó là một chuyến khởi hành mới, hay cô chỉ dùng những kỹ năng cô vẫn dùng khi diễn xuất?

– Viết lách kịch bản cũng khá giống diễn xuất ở chỗ toàn bộ tâm trí của tôi đều dành cho các nhân vật. Tôi buộc phải suy tư: Họ sẽ làm gì bây giờ? Họ sẽ nghĩ gì bây giờ? Tôi phải đi qua hết tất cả các trạng thái đó. Tôi bắt đầu nhận ra năng lực của mình khi tôi làm việc cùng những người không ở cùng trình độ. Thỉnh thoảng tôi quên mất rằng tôi từng xuất hiện trong rất nhiều phim trường, thậm chí còn nhiều hơn cả các đạo diễn nổi tiếng nhất bây giờ.

 – Mọi người đã phản ứng với sự độc lập cũng như tham vọng của cô như thế nào? Chuyện đó có trở nên đơn giản với cô không?

– Thực ra là rất phức tạp. Nhưng tôi bỏ qua nhiều chuyện, đó là việc mà các phụ nữ thường làm.


– Xin cảm ơn cô!

Linh Hanyi
Biên dịch từ InterviewMagazine.comElle.com

Bạn quan tâm tới đời sống showbiz thế giới và Việt Nam. Bạn có trong tay những thông tin chính xác mới nhất, “nóng” nhất về những người nổi tiếng? Bạn thích thú biên dịch các bài viết về “sao”, về thế giới văn hóa – nghệ thuật, về các sự kiện đình đám…? Hãy gửi thông tin, bài viết và hình ảnh bạn có cho chuyên mục Giải trí của Đẹp Online qua địa chỉ email: giaitri@dep.com.vn hoặc hangdtt@lemediavn.com. Bài viết được đăng tải sẽ nhận nhuận bút theo quy chế của Tòa soạn. Trân trọng!

Thực hiện: depweb

26/06/2013, 16:19