Là một cô gái quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn ở buôn nghèo, chị biết gì về Sài Gòn để quyết định liều lĩnh đi theo con chữ?
Hè lớp 5 lên lớp 6, buôn tôi có đoàn sinh viên tình nguyện lên dạy học. Khi ra về, một chị đã tặng tôi chiếc áo thể dục có ghi tên trường. Chiếc áo rất “oách” đó tôi để dành mặc trong những dịp quan trọng. Rồi mấy lần tôi nghe người ta nói với nhau lên Sài Gòn để chữa bệnh nên Sài Gòn trong tôi chỉ đơn giản là nơi có nhiều trường đại học và bệnh viện.
Ba năm học ở Sài Gòn, tôi may mắn được hỗ trợ chỗ ở, chỉ phải đi làm kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt. Nhờ làm giúp việc, mỗi tháng tôi kiếm được tầm 1,5-2 triệu đồng/tháng trong khi chi phí ăn học chỉ mất khoảng 800 nghìn. Ngoài tiền ăn, tôi không chi tiêu gì, cũng không biết quán cà phê hay trà sữa là như thế nào. Hai cái Tết đầu tiên tôi ở lại Sài Gòn kiếm thêm vì tiền công những ngày này được trả gấp đôi. Hết Tết, tôi mới về nhà. Tôi không tủi thân gì, còn thấy vui vì kiếm được tiền mang về lì xì cho mọi người trong nhà. Trước tôi, trong phạm vi 3-4 buôn xung quanh, không có ai lên Sài Gòn học, nên tôi có thể được xem là người tiên phong. Học ở Sài Gòn khoảng 2 năm, tôi quyết định ở lại luôn vì biết về quê, gia đình cũng không có điều kiện xin việc cho tôi.
Nói như vậy, ngay từ khi chưa đăng quang hoa hậu, đối với những người trong buôn, chị đã là người mang lại cảm hứng cho thế hệ sau?
Khi về quê, tôi được rất nhiều người biết. Ai cũng nói muốn con họ được như tôi. Hiện tại, tư tưởng của người Ê-đê còn rất hạn hẹp. Xã hội còn rất nhiều điều hay mà người Ê-đê chưa biết. Thế nên, tôi luôn tự dặn lòng phải cố gắng truyền cảm hứng cho các cô gái trẻ Ê-đê.
Khó khăn lớn nhất của chị khi sống và học tập tại Sài Gòn là gì?
Đó là ngôn ngữ. Ban đầu nó chính là rào cản giao tiếp khiến tôi gặp khó khăn trong việc học những cái mới. Gặp ai, tôi cũng chỉ ngồi nghe họ nói chứ không dám thắc mắc, trao đổi. Chỉ khi bắt đầu đi làm người mẫu, công việc bắt buộc phải tiếp xúc với nhiều người mới mỗi ngày nên tôi dần trở nên năng động.
Từ một cô bé gày gò với làn da không đều màu đến một người mẫu được nhiều nhà thiết kế để mắt đến, chị đã chinh phục chặng đường khó khăn ấy như thế nào?
Công việc người mẫu khiến tôi thích thú nên tôi đã nghỉ hết việc làm thêm để toàn tâm toàn ý cho nó. Chỉ cần có người gọi, tôi sẽ đi mà không cần đắn đo giá cát-sê. May mắn là mọi người nhìn thấy tôi có nét riêng nên tôi nhận được khá nhiều lời mời. Nhờ đó, tôi có tiền để hỗ trợ kinh tế cho gia đình.
Gia đình tôi ngày xưa lúc nào cũng nằm trong vòng xoáy nợ nần. Tới mùa, mọi người vay tiền trồng cà phê, đến vụ thu hoạch thì bán cà phê để trả nợ, và mùa sau lại vay tiếp. Cứ thế, nợ cũ chồng nợ mới, vòng luẩn quẩn đó chẳng mấy ai thoát ra được.
Có thể hiểu đó cũng là lý do khiến chị quyết định ủng hộ 70% số tiền có được khi đăng quang hoa hậu cho hoạt động từ thiện. Nhưng hứa trước khi biết kết quả là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác. Khi bỏ ra số tiền rất lớn đó để làm từ thiện thay vì mang về nhà, chị có sợ những người trong gia đình sẽ buồn?
Cầm số tiền thưởng 200 triệu đồng, tôi rất lo vì có một số tiền lớn như thế lại chẳng mang về được cho ba mẹ bao nhiêu. Nhưng mẹ đã khiến tôi bật khóc khi gọi cho tôi và dặn đi dặn lại: “Con đã hứa những gì thì con phải làm”. Mẹ còn nói nếu được thì không phải là 70% mà hãy chia hết số tiền đó đi và tôi quyết định nghe lời mẹ.
Ở thời điểm này, nhìn lại chặng đường đã qua, chị có suy nghĩ gì?
Tôi không thể ngờ cuộc đời lại đưa đẩy và cho tôi nhiều sự may mắn đến thế.
Trang phục CHUNG THANH PHONG Phụ kiện NGÔ MẠNH ĐÔNG ĐÔNG