Nhìn lại chặng đường gắn bó với cây cello, bạn nhớ nhất điều gì?
Những cơn mưa. Tôi vẫn nhớ ngày đầu đến học đàn ở nhà giáo sư Ngô Hoàng Dương, trời mưa tầm tã, con phố Thái Thịnh nước ngập ngang yên xe. Bố vác tôi trên vai, lội qua chỗ nước ngập. Tới nhà thầy, ông phải mượn khăn tắm lau người cho tôi rồi thay cho tôi bộ quần áo sạch mang sẵn gói trong ba lớp túi ni lông. Trông thấy cảnh đấy, giáo sư Ngô Hoàng Dương quát: “Bão to thế này mà còn bắt con bé đi học!”.
Ngày tham gia cuộc thi Sergei Sergeyevich Prokofiev, khi tôi xuống ga tàu điện, trời mưa như trút nước. Tôi đeo đàn chạy từ nhà ga đến điểm thi, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Nhớ đến con phố Thái Thịnh ngày nào, tôi vừa chạy vừa khóc. Tới địa điểm thi ai cũng nhìn tôi ái ngại. Lúc ấy tôi chỉ tự nhủ cuộc đời có bao giờ dễ dàng đâu nên khó thêm chút nữa mình cũng sẽ làm được.
Dường như không chỉ một cơn mưa, hai bố con đã cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn trên con đường theo đuổi âm nhạc?
Năm tôi 6 tuổi, bố quyết định chuyển công tác về Hà Nội để con gái tiện theo học cello chuyên nghiệp. Hoàn cảnh khó khăn nên bố con tôi không có nhà riêng. Tuổi thơ của tôi gắn liền với hàng chục lần chuyển nhà vì chủ nhà tăng giá. Tôi nhớ mãi những bát mì bố hay làm cho tôi ăn khi hết gạo. Dù trong túi chỉ còn 5 ngàn đồng, bố vẫn hỏi: “Con muốn ăn gì?”. Mới 10 tuổi, tôi đã hiểu thế nào là hết tiền nên bảo bố: “Con thèm mì tôm”. Bố mua hai gói mì hết ba nghìn, một quả trứng vịt hết một nghìn rưởi, còn thừa 500 đồng bố mua ít giá đỗ. Về nhà bố chỉ ăn mì suông, trứng với giá bố phần tôi cả. Sau này sang Nga nhớ đến đồ ăn Việt Nam, tôi không thèm đặc sản gì mà chỉ nhớ bát mì của bố. Khó khăn là thế nhưng bố vẫn rèn tôi tập đàn, đưa tôi đi học bất kể ngày nắng lẫn ngày mưa. Ông từng xin làm ca đêm từ 7 giờ tối hôm trước đến 7 giờ sáng hôm sau để ban ngày có thể đưa tôi đi học.
Ngoài tình yêu âm nhạc, bạn thấy mình giống bố nhất ở điểm nào?
Sự dũng cảm. Hồi mới vào trường nhạc tôi thi thoảng bị các bạn đùa vì thân hình mũm mĩm, về mách bố, ông chỉ nói: “Con phải tự đứng lên nói chuyện thẳng thắn với các bạn, bố không thể đi theo bênh vực con mãi”.
Bố đi làm đêm, tôi toàn ở nhà một mình. Trẻ con đứa nào cũng sợ ma, mỗi lần bố ra đến cửa là tôi quay mặt đi khóc. Nhưng phải cố nín. Bố dặn con gái phải dũng cảm ngủ một mình để bố đi kiếm tiền mua gạo, đóng tiền học. Có lần tôi vừa đói vừa sợ, không dám tự ra ngoài mua đồ ăn bèn bóc cái bánh chưng đã mốc ra luộc lại. Bánh cháy khét lẹt, tôi sợ quá, gọi cho bố khóc. Bố về đến nhà thấy tường bếp đen thui, con gái ngồi co ro một góc, bố không mắng mà chỉ ôm tôi khóc. Ông hỏi đi hỏi lại: “Con có sao không? Lần sau không được như thế nhé, đói phải nói để bố về nấu cho con ăn nhé”.
Sau này, tôi hiểu rằng bố đã rất dũng cảm khi từ bỏ cuộc sống quen thuộc ở Thái Nguyên về Hà Nội, dũng cảm nhận những việc làm nặng nhọc đêm hôm, tất cả chỉ để tôi được học nhạc.
Khi chơi đàn, Nhung có thường nghĩ đến bố không?
Có lần chơi một bản nhạc về tuổi thơ, tôi thấy hiện ra trước mắt hình ảnh ba bố con trên khoang tàu. Ba bố con là bố, tôi và em chó tên Mốc. Chuyến tàu năm ấy đưa ba bố con từ Thái Nguyên đến ga Long Biên (Hà Nội) để xin cho tôi học cello. Tàu cũ, hai hàng ghế gỗ cứng ngắc đối diện nhau, ở giữa có cái bàn nhỏ xíu. Mốc ngồi một bên, tôi và bố ngồi một bên. Tôi và Mốc say mê ngắm những cánh đồng, những thành phố chạy ngang khung cửa sổ, còn bố mang trên lưng một chiếc ba lô bộ đội cũ rích, mắt bố trầm ngâm