Đã từng có những quãng thời gian dài “tụt mood”, cạn kiệt năng lượng. “Có những tháng liền, hàng ngày phải chạy đi chạy lại giữa 3 bệnh viện chăm người nhà đổ bệnh cùng lúc, mà toàn bệnh nặng, cảm giác mọi năng lượng trong mình bỗng chốc như cạn kiệt. Không có thời gian ngó ngàng đến bản thân, không còn hoài bão làm nghề nào nữa, ngoài ước mong người thân được bình an”. Cũng có lúc, sau nhiều tháng ngày nuốt đau vào trong để làm điểm tựa, Văn chạy ào ra đường, đứng dưới gốc cây, nương vào bóng tối, khóc. Văn hồi giờ từ chối truyền hình thực tế, vì anh lo mình không… cười được, cũng không làm được cho người ta cười.
Gần đây, anh vẽ. Covid, ngồi nhà buồn tay, lưng vốn hai năm từng theo học dang dở Đại học Mỹ thuật, bao chất chứa nội tâm – ngần ấy thứ kéo tay Văn đặt lên toan, để “quăng đại tâm trạng của mình lên đấy”. Vậy mà, màu sắc, lạ sao, toàn tông nóng, mạnh, vui tươi, ấm áp. “Ấy là lúc tôi nhớ về người thân, chỉ nghĩ về người thân”. Hẳn đó là lúc Văn cười, bằng ký ức về những ngày chưa ai trong nhà đi vắng. Tất cả đều được chọn ở lại, cùng nhau.
Văn bảo, cũng chính bởi cần dè sẻn thời gian, thậm chí, dè sẻn cả cảm xúc, mà anh dần biết lựa chọn và cân nhắc các cơ hội làm nghề kỹ càng hơn, thấu đáo hơn, thay vì “gật đầu lấy được” chỉ cốt để phủ sóng tên tuổi, bất chấp sự lặp lại, chưa tới, như lúc mới vào nghề, hay như trước đó là lựa chọn cầm mic vào cái thời nhà nhà đi hát…