Một quý ông nổi tiếng, lại là người đàn ông “tự do lâm thời”, cách xa vợ con tới nửa vòng trái đất suốt hơn nửa năm qua, liệu anh xoay xỏa thế nào với khiếu ăn nói hài hước “chết người” và cái vẻ phong tình khó cưỡng ở mình?
Tôi về nước một mình nhiều lần lắm rồi, đâu cần Covid mới có tự do. Nhưng bạn nghĩ đi, tự do của một ông già 75 thì còn để làm gì! Tuổi càng lớn, cám dỗ nó càng ít đi, may thế chứ!
Nổi tiếng là người rất chịu khó tự học, kể cả khi đã có được chỗ đứng chắc chân trong làng nhạc, anh có nghĩ môn học khó nhất với đàn ông là… từ chối phụ nữ?
Chẳng có gì khó cả. Thiếu gì cách để từ chối. Chiếm đoạt mới khó, chứ từ chối thì khó gì! Khi mình thấy khó là mình còn muốn hơn họ đấy! Còn nếu không thì mình cứ lịch sự nhẹ nhàng là thu xếp ổn thỏa thôi. Kêu mệt cũng là cách từ chối tốt lắm đấy!
Covid có làm khó vai trò trụ cột gia đình của anh không? Đó có phải là một phần lý do cho việc ở lại Việt Nam lâu để… tiện chạy show?
Một năm thì không đủ để mình nghèo đi đâu, nhưng 2 năm thì… chắc sẽ nghèo. Nhưng thật ra thì mình có ăn bao nhiêu đâu, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, mắc gì mà lo! Tôi không có ham tiền, đi hát được nhiêu, về tôi nộp hết. Cuộc đời tôi sống chỉ cốt để nuôi gia đình. Làm sao phải để ý đến tiền, giá trị của mình đâu ở đó!
Nhưng giá trị của anh nó đưa lại tiền, và phải có tiền mới nuôi được gia đình chứ!
Cũng có thể, tôi không biết. Nhưng tôi biết một cặp vợ chồng nghệ sĩ nghèo lắm, nghèo nhất trong số những bạn nghề tôi quen, họ đã cho tôi thấy rằng không phải có tiền thì mới hạnh phúc.
Gần đây anh có gì mới không?
À, có… cái tên! Hồi đổi sang quốc tịch Mỹ, tôi có chọn cái tên Mỹ là Bryan, thế mà nhiều năm sau nghe người ta kêu, tôi vẫn cứ tưởng người ta… gọi thằng nào. Nên tôi mới quyết đổi lại cái tên cúng cơm của mình, Lã Anh Tuấn, tôi thích tên Tuấn.
Anh không thích cái tên Tuấn Ngọc? Nghe hơi yếu?
Không phải hơi yếu mà là rất yếu. Tôi thì không lo cái tên nó vận vào mình đâu, mình làm đẹp cái tên lên là đằng khác. Nhưng tôi phải đòi bằng được tên Tuấn vì nó là tôi.