Chùm bài “Nghệ sĩ độc lập – sóng ngầm trong dòng nhạc Việt” của mục Giải trí, báo Đẹp online xin giới thiệu với độc giả một số gương mặt indie tiêu biểu nhằm giúp người đọc hình dung ra con đường theo đuổi sáng tạo của họ.
Các bài viết trong chuyên đề:
Đường xa cho nghệ sĩ độc lập Việt
Hải Bột – chàng Bờm minh triết
Tuấn “gà” và “tiếng gáy thời gian”
Dũng Joon: “Chọn mảnh đất nhỏ…”
David Payne: “Âm nhạc của tôi chỉ có cảm xúc và sự kết nối”
Tổ chức: Linh Hanyi
Không còn là một ban nhạc sinh viên, sau 6 năm, Re-Cycle đã có sự thay đổi, không chỉ về các thành viên, mà còn là về tư duy âm nhạc. Một cuộc chuyện trò với Dũng Joon, trưởng nhóm, người viết nhạc cho Re-Cycle sẽ hé mở đôi điều về tâm thế underground – tâm thế “ngầm” nhằm nuôi ngọn lửa sáng tạo của nhóm.
Nhóm Re-Cycle (Dũng Joon đứng giữa)
– Anh vừa là kiến trúc sư, vừa là giám đốc sáng tạo, vừa vẽ tranh 3D, vừa chơi nhạc. Với anh, âm nhạc liệu có phải chỉ là một cuộc chơi?
-Tôi không thể chỉ chuyên tâm cho một lĩnh vực được, vì tôi phải làm nhiều việc mới không bị mất cân bằng. Tôi thèm làm việc, mà tôi thích làm rất nhiều việc. Một ngày tôi có thể dành 6 tiếng chơi nhạc, nhưng sau đó tôi cảm thấy không thể chơi tiếp được, nên phải dành thời gian cho việc khác, như vẽ chẳng hạn.
Ngày xưa tôi cũng hay băn khoăn, như lựa chọn việc này hay việc kia, việc nào mình cũng thích thì phải làm thế nào? Nhưng thật ra vấn đề cũng đơn giản, nếu không suy nghĩ về việc phải lựa chọn nữa thì tôi thấy mình có thể làm tất cả mọi việc cũng được. Mọi thứ vẫn đạt kết quả tốt, vẫn đi đúng lộ trình.
– Nhờ mỗi người trong Re-cycle đều có công việc riêng, nguồn thu riêng, nên ban nhạc của anh được độc lập hơn?
– Ban nhạc của anh có vẻ thay đổi thành viên khá nhiều lần.
– Vì chúng tôi không trả lương cho nhau, mà chỉ có thể trả bằng nghĩa, bằng tình, bằng đam mê thôi. Điều đó cũng có nghĩa là khi người ta cảm thấy ban nhạc và âm nhạc không thỏa mãn được bản thân, thì người ta sẽ đi tìm lối khác.
– Chất keo gắn kết các thành viên của Re-Cycle là gì?
– Chúng tôi đều thích chơi modern rock, cảm xúc có sự bùng nổ sau những đè nén, ca từ hướng nhiều về suy nghĩ nội tâm. Cách làm việc của chúng tôi cũng khá thống nhất và hiểu nhau. Những điểm chung được chia sẻ thì sẽ hạn chế bớt sự khác biệt trong tính cách. Tôi khá ôn hòa, dễ nói chuyện, còn Xuân Kiên (bassit) thì bất cần, nhưng trong âm nhạc lại rất thông minh, có nhiều ý tưởng. Thanh Liêm (guitarist) thì lặng lẽ, thích một mình nghiên cứu. Chúng tôi là ba mặt khác nhau của một khối. Tôi quen cân bằng tất cả, cân bằng để tiến lên, chứ không bị nghiêng lệch về một bên.
– Thật ra anh có theo dõi thị hiếu công chúng không?
– Tôi có theo dõi, nhưng không phải là người nhạy cảm chuyện đó lắm. Có một bộ phận khán giả thì nghe cái gì cũng thấy thích, có bộ phận không thích cái gì cả, nghe để cho vui chứ không phải để cảm thụ. Cái khó đối với một ban nhạc rock là không có người nghe thì không sống được, nhưng mình cũng không thể phục vụ đám đông được. Thực ra tôi cũng đang đi tìm một giải pháp có tính dung hòa cao. Album mới “Bình Minh” của nhóm cũng là một sự dung hòa, một nửa số bài trong đó là ballad, những bài “nặng” hơn cũng tiết chế ở mức sôi động, chứ không ghê gớm, giày xéo quá, đủ để mình giữ được cái chất, cái lửa trong đó.
Thực ra, tới cuối album này thì tôi cũng đã viết theo lối khác rồi, nhưng một đĩa nhạc chỉ chứa được một số bài thôi, nên album thứ 2 sẽ có màu sắc sáng sủa hơn, gần gũi hơn.
– Sự dung hòa này có mâu thuẫn với sở thích, đam mê của anh và những người trong nhóm không?
Âm nhạc vẫn tự nuôi sống được nó bằng nhiều nguồn khác nhau, không nhiều nhưng đủ thấy là tôi còn có để làm việc với nó. Catse của chúng tôi không cao, nhưng được tự do, được hát những gì mình thích.
Có lúc, bọn tôi rất căng thẳng khi nói tới chuyện ban nhạc sẽ có định hướng như thế nào. Nếu cố làm những thứ đầu tư quá sức cho hình ảnh, hay cố tạo ra các buổi phỏng vấn để lên báo, hay xuất hiện ở nhiều nơi… thì tôi thấy việc chơi nhạc sẽ khác hẳn với ý nghĩa ban đầu, và mọi việc sẽ khác. Thế nên tôi nghĩ mình nên chọn mảnh đất nhỏ thôi, nhưng canh tác tốt, để cây cối được phát triển, còn lại, thành công tới đâu thì tùy duyên.
– Xin cảm ơn anh!
Bài: Hoa Đường
Ảnh: Kevin Cường