“Lúc mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy chồng, con, anh em đứng quanh giường…”, cảm xúc lúc đó cô không biết diễn tả sao cho đúng. Ừ thì sống rồi nhưng cô quá mệt để có thể nói được câu gì. Khi thuốc giảm đau hết tác dụng cũng là lúc cơn đau ập đến hơn cả sự chịu đựng. Đau nhiều đến nổi có lúc cô nghĩ tiêu cực: “Nếu như chết được thì có sướng hơn không?”.
Cô ở lại bệnh viện ba ngày, đeo lủng lẳng một chiếc bình có hai ống dài được cắm sâu vào trong ngực. Cứ vài tiếng khi dịch vàng trong ngực chảy đầy bình thì phải đổ đi. Mấy bệnh nhân khác vẫn hay trêu cô bằng câu: “Lựu đạn của chị đâu rồi?”. Những lời đùa làm dịu cái bầu không khí ngột ngạt trong viện.
Ca phẫu thuật ấy thành công, cô uống thuốc 5 năm, mỗi ngày một viên vào đúng một giờ cố định. Bốn năm qua khi nhìn lại, cô nhận ra có khi mình bị bệnh là một điều may mắn. May mắn phát hiện ung thư ở giai đoạn đầu để kịp chữa trị, may mắn vì mình vẫn còn có chồng con bên cạnh và hơn hết thảy, nó giúp cô sống những ngày nhẹ nhõm hơn.