Chuyến đi đầu đời
Dù có khoảng thời gian dài du học tại Thụy Điển nhưng chuyến đi đúng nghĩa đầu tiên của tôi đó là chu du châu Âu trong một tháng sau khi tốt nghiệp đại học. Đi kiểu sinh viên nghèo tiết kiệm tối đa mà nếu bây giờ “biên tút” Facebook theo dạng “Du lịch châu Âu 30 ngày với 300 đôla” thể nào cũng bị ném đá. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật! Vì tôi bị mất ví trên đường từ Đan Mạch sang Đức. Ngoài mất một số tiền không nhỏ còn mất giấy tờ ngoại trừ vé tàu đi khắp châu Âu đã mua từ trước. Thôi thì còn nhiêu hay nhiêu.
Tôi xin ngủ nhờ trên Couchsurfing (một cộng đồng quốc tế dành cho những khách du lịch ngủ nhờ không tốn phí – PV), không ai cho ngủ thì qua đêm ở ga tàu, cửa hàng thức ăn nhanh 24/24. Ăn uống thì chỉ cần một hộp sữa và ổ bánh mì là tung tẩy cả ngày. Còn nhớ khi đến Bỉ tôi xin ngủ nhờ ở một quán bar và bạn có tưởng tượng được không trong khung cảnh chật chội, ồn ào đấy tôi có một “Đại hội Liên Hiệp Quốc” kéo dài chục ngày với vô số những người bạn đến từ khắp mọi nơi trên thế giới. Tôi gặp anh chàng từng đạp xe từ Bỉ đến Thái, hay một người khác thì dong buồm xuyên Thái Bình Dương. Thậm chí còn có mối tình đủ đẹp, để lãng mạn và đủ ngắn (để tiếc nuối) với một cô gái đến từ Pháp.
Bạn biết đấy, đối với một đứa sinh viên vừa ra trường, tài khoản không một xu như tôi lúc ấy thì cái gì nhìn cũng đẹp, cũng ham rồi thấy trời đất ơi mới châu Âu thôi mà đi hoài không hết thì những vùng đất khác rồi như thế nào? Càng đi tôi càng quyết tâm khi quay về Việt Nam phải ráng tìm một công việc đàng hoàng, lương thiệt khá để sau này còn tiếp tục đi đến những vùng đất khác để gặp gỡ và trải nghiệm những điều mà nằm nhà cả đời tôi cũng không biết gì.
Chuyến đi thay đổi nhân sinh quan
Đó là lần đầu tôi đến Tây Tạng vào năm 2012. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy núi tuyết, được đứng trên đỉnh núi cao và được những cơn gió “gột” sạch mọi bụi đường trần gian, để rồi tịnh tâm mà tận hưởng vẻ đẹp kỳ vĩ ở vùng đất nhỏ bé bình yên. Tôi yêu Tây Tạng từ khoảnh khắc ấy rồi quyết định chọn Himalaya là điểm đến quan trọng về sau cho mọi lần xuất hành của mình.
Cũng từ lần này tôi học được hai chữ bình tĩnh. Thông thường trong các chuyến đi tôi luôn muốn mình ở vị trí “leader”. Tôi thích đề ra lịch trình riêng và muốn mọi người phải nghe theo. Nếu ai đó phản đối tôi khó chịu ra mặt. Lần ở Tây Tạng xảy ra sự cố ngoài dự trù và bản tính trẻ con, bốc đồng lúc ấy của tôi khiến không khí trong đoàn không được thoải mái như lúc đầu. Về sau tôi hiểu được mọi lùm xùm cũng từ tôi mà ra cả. Tôi sai! Sai từ cách chọn bạn đồng hành, sai trong cách giải quyết vấn đề và sai cả trong ứng xử với những người xung quanh.
Sau lần ấy lúc nào trong hành trang của tôi những thứ quan trọng đều phải hơn hai phòng khi có ai cần. Tôi quan tâm chăm sóc mọi người nhiều hơn và nhận thấy hai chữ trách nhiệm không phải là gánh nặng mà là một vinh dự. Vinh dự ấy được đổi bằng niềm tin quý giá của những người người bạn đồng hành dành cho tôi.
Chuyến đi khổ ải trần đời
Có lẽ là chuyến đi Bắc Ấn Độ bằng mô tô vào tháng 8/2016. Nhóm chúng tôi gồm 5 người với 3 chiếc mô tô băng qua một trong những con đèo cao nhất và dài nhất thế giới với những đoạn đường khúc khủy quanh co rợn người. Sự cố xảy ra khi lần lượt từng chiếc xe bị hư giữa lưng chừng đèo. Xe hư thì tự sửa rồi đi tiếp rồi lại hư rồi lại sửa. Quá trình lặp đi lặp lại khoảng vài lần cho đến khi xe không thể sửa được nữa thì phải cử một người trong nhóm đi tìm cứu viện. Đám còn lại thì co ro giữa đèo trong tình trạng vừa lạnh vừa đói vừa mệt. Mọi người phải tự động viên nhau rồi ca hát nhảy múa để không bị chết rét trong lúc đợi.
Còn lúc về thì khi băng qua một con suối xe của tôi bị ngã phải dắt bộ qua dòng nước lạnh tê người. Qua được con suối thì lại bị kẹt vào đoạn đất lún không đi chuyển được tưởng là phải bỏ xe lại. Các anh em hì hục đẩy xe vừa thoát được thì ngay lập tức ào xuống một cơn mưa đá. Lúc đó cả bọn quay sang nhìn nhau rồi vừa cười vừa khóc. Trời ơi còn cái gì tệ hơn nữa không? May mắn là cả 5 người bọn tôi đều thản nhiên đối mặt với mọi thứ không mong đợi bằng thái độ lạc quan, vui vẻ chứ không quá tiêu cực.
Chuyến đi sống còn
Là lần tôi cùng nhóm của mình đến Nepal cách đây 3 năm vô tình lại có mặt vào thời điểm đất nước này phải hứng chịu trận động đất khủng khiếp. “Sống còn” không đến từ những cung đường khó khăn hay hành trình khổ ải trong điều kiện khắc nghiệt mà là cảm giác khi xung quanh bạn quá la liệt xác người bỏ mạng vì phút giận giữ của Mẹ Thiên nhiên. Tôi rùng mình chợt nghĩ sợi dây sinh tử sao quá mong manh. Hôm nay còn vui cười nhưng chưa biết ngày mai sẽ thế nào. Khoảnh khắc ấy dạy tôi nên sống trọn từng giây thật ý nghĩa, làm những chuyện mình không phải thấy hối tiếc vì có chắc rằng liệu ngày mai mình còn cơ hội hay không?
Bản thân tôi là một minh chứng rõ ràng. Cũng thời điểm ấy tôi và nhóm bạn vừa hoàn thành xong một chuyến đi khá nhẹ nhàng. Tôi còn tự đắc cho là mình giỏi quá khi có thể sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo đâu ra đấy. Nhưng lúc trở về tôi nổi hứng muốn tìm con đường khác nhanh hơn nên bị lạc. Bị lạc không đáng sợ nhưng đáng sợ là bị lạc khi sương mù quá dày đặc. Mọi người hoảng loạn bắt đầu lo sợ, tôi ra sức trấn tĩnh cố gắng vận dụng mọi kinh nghiệm và kỹ năng để tìm lối ra. Tình thế khá bất lợi vì chúng tôi không còn lương thực, nước uống, xung quanh lại không có ai, nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Chưa kể là tin động đất lại về liên tục càng thử thách tinh thần của mọi người. Ngoài mặt thì tôi khá bình tĩnh nhưng bên trong cũng gợn sóng lắm vì nghĩ nhiều khi mình không chết do động đất do núi lở mà chết vì ngu thì thật không dám giấu mặt ở đâu. Cuối cùng may mắn là mọi người đều đến nơi bình an. Bài học sâu sắc tôi không dám quên!
Chuyến đi của ước mơ
Vào tháng 4/2017 tôi sẽ có chuyến đi trong mơ đến khu vực Bắc Cực – miền đất mà tôi nghĩ có lẽ phải mất rất nhiều thời gian và tài chính mới đặt chân đến. Đó là món quà mà cộng đồng mạng Việt Nam dành tặng cho tôi sau cuộc bình chọn kéo dài 30 ngày đối đầu với nhiều ứng cử viên nặng ký của các quốc gia khác nhau. Xin cảm ơn 113.890 lá phiếu dành cho Hoàng Lê Giang. Tôi vô cùng tự hào và cảm kích! Tôi gọi chuyến đi này là chuyến đi của ước mơ, thì đó còn là chuyến đi của sự tin tưởng. Vì tôi biết trong số những người bình chọn có người chưa gặp tôi ngoài đời, chưa bao giờ trò chuyện thậm chí có thể họ còn không biết tôi là ai. Nhưng họ vẫn bình chọn cho tôi vì họ ủng hộ giấc mơ của tôi, tin vào những câu chuyện mà tôi chia sẻ bằng những hành trình không điểm dừng của mình.
Đàn ông lông bông bao giờ mới lớn?
Ở cái tuổi “Tam thập nhi lập” mà mỗi năm xách ba lô đi đến vài ba nước như tôi thì hẳn sẽ nhận không ít phê bình từ các bậc trưởng bối. Đối với tôi, đàn ông có nhiều cách để trưởng thành và mỗi người có một khái niệm thành công khác nhau. Nhưng tựu chung lại họ vẫn làm điều tử tế có ích cho đời và mọi người xung quanh. Thỉnh thoảng tôi nhận được lời cảm ơn từ những người xa lạ. Họ cảm ơn vì nhờ những chia sẻ của tôi mà họ dám trekking đến một ngọn núi ở Nepal, hay quyết tâm nghỉ việc để tham gia công tác tình nguyện ở một nơi nào đó tận châu Phi. Rồi những bạn đồng hành từng leo núi với tôi cũng thay đổi tích cực hơn, sống lạc quan hơn sau mỗi chuyến đi. Bạn thấy đấy, tôi không cần gì nhiều chỉ cần bản thân mình tác động tích cực đến những người xung quanh đó đã là thành tựu lớn rồi.