Đã không dưới một lần, tôi tìm cách trả lời câu hỏi, như thế nào là hạnh phúc? Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản vậy, nhưng để trả lời rành mạch thật chẳng phải việc dễ dàng.
Cũng chẳng phải riêng tôi băn khoăn đi tìm lời giải đó. Câu hỏi ấy khó tới mức, người ta đành viện tới một phương pháp cực kỳ khô cứng là nghiên cứu khoa học ngõ hầu nhận được đáp án chính xác.
Cũng giống như câu hỏi “Tình yêu là gì?”, sau khi các tiểu thuyết gia, đạo diễn, nhạc sĩ, họa sĩ… phân tích không thành, cuối cùng các nhà khoa học đành mang tình yêu ra nghiên cứu.
Và hóa ra họ lại thành công, cái gọi là cảm xúc tình yêu mà con người tôn thờ bấy lâu hóa ra chỉ là tác dụng của chất Dopamine mà não bộ tiết ra. Khoa học muôn năm!
Cuối năm 2006, kênh truyền hình CNN phát một chương trình giới thiệu kết quả nghiên cứu về hạnh phúc của vị tiến sĩ nổi tiếng Sanjay Gupta. Theo đó, những người ở độ tuổi 60 đến 69 là những người hạnh phúc nhất, hơn cả lứa tuổi 20 – 29.
Cũng theo nghiên cứu, những người lớn tuổi hạnh phúc hơn những người trẻ; những người đã kết hôn nhưng không có con hạnh phúc hơn những người đã kết hôn và có con…
Trong suốt chương trình, những hình ảnh gây ấn tượng nhất về niềm hạnh phúc vẫn là khi con người được giao tiếp với nhau, được đến một nơi nào đó, được cùng hoạt động… Đó chính là khi con người cảm thấy hạnh phúc nhất.
Thật may mắn, hạnh phúc không phải là một chất hóa học, nếu không, ngày ngày người ta chỉ việc ra siêu thị mua một “lon hạnh phúc”, uống đánh ực một cái. Thế là xong!
Tất nhiên, đã là nghiên cứu khoa học thì phải có kiểm chứng đàng hoàng. Nhưng tôi cứ thắc mắc, người ta thường nói, hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ là được làm mẹ, vậy tại sao nghiên cứu của tiến sĩ Sanjay Gupta chỉ ra rằng những người kết hôn chưa có con hạnh phúc hơn người đã có con? Tôi lại nhớ tới bà và mẹ tôi.
Thế hệ của bà tôi là những người cả cuộc đời không bước ra khỏi ngôi nhà của mình.
Mỗi con bọ rùa đều có 7 chấm đen trên cơ thể, nhưng không con nào giống con nào ở những chấm đen đó. Và sống với niềm đam mê của mình, họ cũng đã tự tô cho mình những chấm riêng như vậy. |
Bà tôi cũng là viên chức, nhưng cả ngày qua ngày chỉ là quãng đường từ nhà tới cơ quan, từ cơ quan về nhà, chưa bao giờ biết tới Nha Trang, Đà Lạt, nói gì tới Kyoto, Paris, Vienne…
Tôi cho rằng bà cũng chẳng bao giờ phiền lòng về điều đó, bởi đơn giản, với bà, đó cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Có lần mời bà đi nghỉ mát, bà nói: “Cứ mang ghế lên sân thượng ngồi, mát chán mà chẳng tốn tiền”. Với bà, đó là niềm hạnh phúc.
Mẹ tôi đã gần nghỉ hưu, tính tới lúc này, đi nước ngoài cũng đã có, trong nước thì không chỉ vài lần, nhưng điểm lại, lần thì vì công việc, lần thì muốn cả gia đình có dịp được nghỉ ngơi cùng nhau, bởi ngày thường nhiều khi đến bữa tối cũng không đủ thành viên.
Tôi nhớ mãi hình ảnh mẹ, trước mỗi chuyến lên đường thường cặm cụi ngồi chuẩn bị đồ dùng, thức ăn, hoa quả cho cả nhà, rồi suốt cả chuyến đi cũng chỉ là những lo lắng: ăn gì, mua gì, mọi người có được vui không… Cả đời tôi chưa bao giờ thấy bà có một niềm đam mê nào, hoặc có, thì cũng giấu nó trong lòng.
Vì thế mà bà và mẹ tôi ngạc nhiên khủng khiếp khi một ngày thấy tôi đột ngột mua về nhà một cây đàn piano trị giá bằng một chiếc xe máy. Đó là niềm đam mê từ nhỏ và tôi ấp ủ nó cho tới tận ngày hôm nay.
Mẹ tôi thì không thể hiểu được điều ấy, bà tính toán xem nó trị giá bằng mấy tháng lương, và bà chẳng hiểu tại sao một nhà báo lại cần một cây đàn piano chứ không phải một chiếc máy ảnh, hay ít nhất, muốn xa xỉ thì là một chiếc bút Parker chẳng hạn.
Tôi nhớ cách đây gần 10 năm, trong lần trả lời phỏng vấn trên truyền hình, tôi có nói rằng khoảng cách giữa hai thế hệ xa quá, không chỉ xa về thời gian, mà còn vì có một ranh giới rõ ràng giữa chiến tranh và hòa bình, bao cấp và đổi mới.
Ngày ấy nghe vậy, mẹ tôi giận lắm. Nhưng cho đến lúc này ngẫm lại vẫn thấy chẳng sai chút nào.
Tôi thường nhìn thấy sự khác biệt giữa hai cách sống rõ ràng nhất trong những ngày nghỉ. Khi mẹ tôi hào hứng từ chiều thứ Sáu để nghĩ xem nên nấu một món ăn đặc biệt nào cho bữa ăn thứ Bảy, Chủ nhật, thì tôi và bạn bè lại lên kế hoạch đi massage, bơi lội, thể thao…
Những buổi karaoke tối thứ Bảy không bao giờ vắng người, kể cả những cô bạn đã có gia đình cũng đưa cả chồng và con cùng nhập hội.
Chị bạn tôi làm ở văn phòng Intel Việt Nam chiều thứ Sáu nào cũng về sớm một tiếng đồng hồ. Công ty chị ra quy định đó để khuyến khích nhân viên rời máy tính, dành nhiều thời gian hơn cho ngày cuối tuần, cho gia đình và bản thân mình.
Những người phụ nữ chúng tôi đề cập đến trong chuyên đề “Weekend” này, người còn độc thân, người đã có gia đình, nhưng mỗi người đều có một niềm đam mê, và họ hết mình với niềm đam mê đó, cũng giống như họ đã hết mình với gia đình và công việc.
Như chị Việt Nga, một nhân vật trong chuyên đề, đã nói, mỗi con bọ rùa đều có 7 chấm đen trên cơ thể, nhưng không con nào giống con nào ở những chấm đen đó. Và sống với niềm đam mê của mình, họ cũng đã tự tô cho mình những chấm riêng như vậy. Tôi cũng muốn hỏi họ, có thấy hạnh phúc không…
Vũ Thủy |
Các tin liên quan
Đỗ Phương Liên – Belly dance là số 1
Phạm Hải Yến và giấc mơ bay
Việt Nga – Người “bị” mê nhiếp ảnh