Vũ Nguyễn Hà Anh: Không làm mẹ thất vọng

Còn các bạn, viết xong những dòng xúc phạm hay bới móc mẹ con tôi, các bạn có thể hả hê, nhưng rồi các bạn sẽ lại luẩn quẩn, tìm đọc, tìm xem những gì về chúng tôi để rồi lại bới móc, sẽ lại vận động sự hằn học thù ghét để viết thêm những dòng mới… Để làm gì? Chúng tôi cũng đâu có đọc? Hãy dành thời gian cho cuộc sống riêng của mình. Hãy chăm sóc người yêu, bạn bè, gia đình, và đặc biệt là mẹ của bạn. (blog Hà Anh)

Được biết tuy chị xa nhà, nhưng hai mẹ con vẫn thường xuyên tâm sự với nhau. Vừa qua, có những dư luận không hay về chị trong cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam, và mẹ chị đã viết những dòng tâm sự bảo vệ con gái. Còn chị thì sao?

Tôi nghĩ rằng không một người mẹ nào lại không thương con và có mong muốn bảo vệ con mình. Trong mắt các bà mẹ, con mình luôn đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, tài giỏi nhất. Mẹ là những người đầu tiên sẽ chạy đến bên con mình và hôn lên vết thương của con khi con vấp ngã.

Ai cũng có ý kiến chủ quan của riêng mình. Dù đúng hay sai, tôi nghĩ mẹ mình có quyền được nói những suy nghĩ của mình trong trang nhật ký riêng. Vì mẹ chỉ đại diện cho tiếng nói của riêng mình, một người mẹ, chứ không phải của dư luận, báo chí hay công lý. Còn về dư luận bao giờ cũng có nhiều chiều, có ý kiến ủng hộ cũng sẽ có ý kiến không ủng hộ.

Những người không ủng hộ cho rằng tôi không coi trọng khán giả, những người ủng hộ cho rằng tôi đã dám sống thật với bản thân mình. Bản thân tôi nghĩ, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời rõ ràng nhất.

Ba mẹ chị không sống chung với nhau, điều đó có ảnh hưởng tới tâm lý của chị và em gái không?

Ba mẹ tôi mặc dù không còn chung sống với nhau, nhưng tôi luôn nghĩ rằng, là hai cá nhân, ba và mẹ là những người tuyệt vời nhất, đã ban tặng cho tôi sự sống và một tuổi thơ thật êm đềm, hạnh phúc. Bao nhiêu đó cũng quá đủ để giữ mãi tình yêu trong trái tim. Còn dù là cha, dù là mẹ, cũng là những con người nên cũng có những điểm không hoàn hảo như tất cả mọi người.

Có bao giờ chị lỡ làm điều gì tổn thương đến mẹ, và đến bây giờ, chị vẫn hối hận không?

Tổn thương thì không, nhưng những “lơ là” thì có. Thời tôi học cấp 2, cấp 3 ở Việt Nam, cũng như các bạn bè cùng lứa khác, tôi được ba mẹ chu cấp đầy đủ, không phải lo lắng mưu toan cuộc sống, rất vô tư, thành ra lại vô tâm. 

Chúng tôi tôn trọng việc làm của mẹ, vì chúng tôi hiểu, làm vậy mẹ rất tự hào, và mẹ sẽ rất vui. Đó là niềm vui duy nhất chúng tôi có thể cho mẹ, khi xa nhà.
(Blog Hà Anh)

Có hôm mẹ về nhà muộn thấy chưa cơm nước gì cả, mẹ trách nhẹ tôi sao không biết tự đặt nồi cơm. Tôi thì ngồi hát vô tư trên gác và nghe nhạc. Lúc đó tôi chỉ xuề xòa cho qua chuyện, nghĩ lại mới thấy thương mẹ và thấy mình thật vô tâm.

Đến khi đi học ở nước ngoài, xa gia đình và phải tự chủ cuộc sống của mình, nghĩ lại thấy thương mẹ. Mẹ nhỏ bé trên chiếc xe máy nhỏ, đi đường nắng bụi. Cả ngày làm việc vất vả về nhà lại cơm nước. Năm đầu tiên về nhà, đi nghỉ mát cùng gia đình, tôi giành xách vali giúp mẹ, và cảm thấy ba mẹ nhìn mình với một ánh mắt khác lạ như nói rằng “con gái của tôi đã lớn rồi”. Từ đó trở đi, tôi luôn cố gắng đặt vị trí mình vào người làm mẹ, và cố gắng không để bản thân mình vô tâm và vô tư đối với mẹ nữa.


Thực hiện: Mai Long


From the same category