Undo để tìm yêu thương

NTHN, 23 tuổi, đang theo học ngành y dược, admin trang web thegioikhac. Thành viên ICS – Information Connecting & Sharing (Nhóm kết nối và chia sẻ thông tin). Một dự án do ISEE – Viện Nghiên cứu Kinh tế Xã hội và Môi trường. ICS là một tổ chức phi lợi nhuận dưới sự bảo trợ của quỹ Ford, ISEE với mục tiêu “Vì một hình ảnh tích cực của cộng đồng người đồng tính ở Việt Nam”.

Bắt đầu từ tình yêu tuyệt vọng

Bạn đã biết đích xác về giới tính của mình từ khi nào?

Năm 17 tuổi, lúc ấy tôi học lớp 11, bỗng tôi thấy mình lạ lắm khi các bạn gái rung động vì một người con trai thì với tôi, tình cảm đó lại là với một cô gái.

Cô bé ấy nhỏ hơn tôi một lớp. Ngày ngày, tôi đứng ở lầu trên và nhìn cô bé ở lầu dưới. Cô bé có nụ cười xinh, đôi mắt thoáng buồn…

Không nghĩ là gì đâu, chỉ thấy muốn làm quen, muốn ngắm em ấy cười mỗi ngày. Khi đó tôi nào biết les là gì, đồng tính là cái chi.

Tình cảm ấy, tôi nghĩ chỉ là chị em gái thôi. Đến khi tôi ra trường, lên Sài Gòn học, không còn gặp em ấy hằng ngày, không nhìn thấy "ánh mắt nào vẫn mãi theo tôi", tôi thấy mình như mất nửa tâm hồn.

Lúc nào tôi cũng tự đặt nhiều câu hỏi cho mình: Em ấy làm gì? Đang ở đâu? Em đang vui hay đang buồn… Bất chợt rùng mình, tim đập liên hồi, tôi buồn lắm, vì chợt nhận ra, tại sao mình chỉ nghĩ hoài về em. Em chỉ là con gái như mình thôi mà…

Năm 19 tuổi tôi đọc nhiều sách về sức khỏe (vì công việc của tôi liên quan nhiều đến sức khỏe), sách xã hội và các bài trên internet. Thật trớ trêu, khi tôi đã thông tỏ một vấn đề có thật là có những người nam yêu nam, và nữ yêu nữ trong xã hội. Tôi đã hiểu ra mình thuộc số ít đó.

Chẳng thể nào chấp nhận nổi bản thân mình, tôi trở nên trầm đi, ít nói, ít giao tiếp với bạn bè. Cứ thế tình cảm dành cho người em gái ấy tôi cũng chôn mãi trong lòng. Một tình yêu tuyệt vọng, chỉ câm nín mà thôi!

Có bao giờ bạn bị lâm vào tình trạng tuyệt vọng không lối thoát khi nghĩ về tình cảnh của mìnhh như vậy không?

Có. Đó là cả quãng thời gian trước. Cho đến khi tôi đọc được dòng chữ này trên internet: “Năm 1975, Hội Tâm lý Mỹ đã loại đồng tính luyến ái ra khỏi danh sách các tật bệnh tinh thần hay rối loạn tình cảm. Từ tháng 1/1993, Tổ chức Y tế Thế giới đã loại đồng tính luyến ái ra khỏi danh mục quốc tế về bệnh tật ở loài người.”

Tôi đã lấy lại tự tin, không buồn phiền, hoạt động xã hội nhiều hơn. Nhận ra rằng sao tôi phải buồn phiền về con người mình? Tôi không thể chấp nhận tôi là người đồng tính thì liệu gia đình và xã hội có chấp nhận không? Tôi có quyền công dân và cần phải sống tốt. Đến ngày không xa thì xã hội sẽ hiểu đồng tính không có gì là xấu, đó không là cái tội… Cho đến bây giờ tôi đang thực hiện điều ấy. Không chỉ nói được mà chúng ta cần chứng minh được.

 
 Tuy đôi lúc cũng rất bất mãn, nhưng nhìn lại, tôi còn hạnh phúc hơn rất nhiều người. Nếu như có phím undo trong cuộc đời, tôi chỉ ước mong có được sự yêu thương. Xã hội mở lòng, bố mẹ thông hiểu.

Ba mẹ ơi, con là les

Gia đình bạn có hiểu bạn không?

Có một điều rất tế nhị, tôi không phải con ruột của ba mẹ. Tôi mồ côi ba mẹ khi lên bốn. Điều may mắn và hạnh phúc của tôi là được làm con của ba mẹ bây giờ. Họ thương tôi không khác gì con ruột, ăn học, dạy dỗ và dưỡng dục, điều này còn to lớn hơn công sinh của ba mẹ ruột.

Thấy tôi khước từ nhiều bạn trai hẹn hò và theo đuổi, ba mẹ không nói gì vì tin tưởng cho tôi quyền tự do lựa chọn. Họ không thúc ép tôi lấy chồng. Họ chỉ mong mỏi tôi tìm được người làm cho tôi hạnh phúc.

Ba mẹ chưa biết tôi là les nên tôi vẫn là cô gái bé bỏng của ba mẹ. Vướng mắc duy nhất là tôi chưa “coming – out” (bày tỏ) với ba mẹ mình. Tôi chưa thể mở lời “Ba mẹ ơi, con là les…” để ba mẹ hiểu rõ con người thật của tôi.

Nếu bạn được quay trở lại, được có phím undo thật trong cuộc đời, điều bạn nghĩ đến trước tiên là gì? Liệu đó có phải cuộc làm lại ngoạn mục về giới tính không?

Phím undo rất tiện dụng, nhất là những vấn đề sai hoặc bị lỗi trên máy tính đều có thể làm lại. Nhưng cái phím ấy dễ dàng trên máy tính thôi, còn sống làm người thì… hơi khó.

Có câu “Thánh nhân còn có quá khứ, tội đồ còn có tương lai”. Điều tôi muốn quay về ư? Chắc là sẽ không có! Tôi chấp nhận quá khứ, vì nó là một phần của cuộc đời, có nuối tiếc cũng đâu được. Xoá đi – không có nghĩa là mình sẽ quên. Bắt đầu lại – không có nghĩa là bạn sẽ thua.

Nếu quả thật có phím undo trong cuộc đời, tôi ước chi xã hội có thể mở lòng, cha mẹ sẽ không quay lưng lại với người con đồng tính. Thế là đủ.

Nghĩa là bạn đã biết chấp nhận số phận, điều không phải dễ dàng?

Bạn tin vào số phận không? Tôi rất tin. Dù tôi chết đi bao nhiêu lần, tái sinh bao nhiêu lần vẫn là les. Tôi cũng không ước, không hối hận. Tất cả do "cái số" và đã là "cái phận" thì nếu mình có trốn tránh – sự thật mãi là sự thật. Thực ra, dường như ai cũng có một lần muốn chết.

Ý nghĩ vu vơ, ý nghĩ chẳng bình thường, dẫu ta biết thiên đường nào có thật. Đó chỉ là ảo ảnh của khổ đau. Tôi cũng cảm thấy làm người sao khó quá. Không biết phải làm sao cho vừa ý tất cả. Nhưng tôi cũng hiểu mỗi người đều phải biết chấp nhận. Tôi cảm thấy may mắn, vì tôi sinh ra trên cõi đời này. Tôi thuộc về thế giới khác, thế giới của số ít.

Tôi muốn tình yêu chân thành

Bạn có bao giờ ước có con?

Có. Nhưng, nuôi một đứa trẻ trách nhiệm rất to lớn, tôi cũng là phái nữ, đã là phái nữ thì thiên chức làm mẹ luôn sôi sục trong huyết quản. Khi nào tôi chuẩn bị sẵn sàng tất cả những gì cần thiết để có thể nuôi dạy tốt nhất một đứa trẻ, thì tôi chắc chắn sẽ nhận nuôi, không chỉ là một. Hay thậm chí tôi sẽ sinh con với sự trợ giúp của thụ tinh nhân tạo…

Vì sao bạn lại cho rằng cần phải học cách để yêu thương, nhưng không nên cố gắng?

Tôi đã trải qua một số chuyện không may mắn. Bây giờ, tôi chỉ thương bản thân tôi. Tôi đã hiểu, nếu không học cách yêu thương mình thì làm sao có đủ tư cách yêu thương người khác? “Không cố gắng để yêu thương”, đó là quan niệm của tôi. Nó phải được đến tự nhiên và chân thành nhất.

Tôi muốn tâm sự với bạn, tình dục là bản năng của con người. Mà là bản năng rồi thì con người có sẵn. Chúng ta chỉ cần tự tin vào mình. Tình dục chỉ là phụ, tình yêu mới là quan trọng nhất. Yêu nhau thì tự nhiên sẽ hiểu nhau và biết đối phương cần gì, muốn gì. Kết luận với tôi: "Tình dục chỉ là sự thăng hoa của tình yêu". Muốn giữ được người mình yêu không chỉ có tình dục mà cần trái tim và tấm lòng của mình nữa.

Cảm ơn bạn, chúc bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc trong cuộc sống thực tại.

Bài: Codet


From the same category