Từ Avignon rộn ràng đến Apt bé xinh
Tàu lao vun vút như tên lửa, băng qua đồng cỏ, lướt nhẹ, và chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã tới Avignon. Nơi đây vốn được mệnh danh là “thành phố nghệ thuật của Châu Âu” với Liên hoan Sân khấu Avignon thường diễn ra vào cuối hè. Chẳng thế mà khi chúng tôi đặt chân đến đã có cả một “biển” người chờ sẵn.
Mọi căn nhà đều thành phòng diễn kịch, mọi đứa trẻ đều thành người bán vé, còn bố mẹ chúng thành diễn viên. Trên mọi ngả đường, người ta biểu diễn xiếc, ca nhạc, nhảy múa, mời chào xem kịch. Có tốp nhảy thật hăng say trên nền nhạc “English man in New York” của Sting. Giai điệu đó đã theo tôi vào cả giấc mơ những ngày sau này. Chen lấn giữa đám đông, chúng tôi tới tòa lâu đài giáo hoàng, tới cầu Avignon, và nghỉ ngơi một chút ở quảng trường lớn.
Năm 1309, một cha xứ người Pháp được phong làm giáo hoàng và ông đã chuyển ngai vị của mình từ Rome về Avignon. Tiếp sau ông, 7 vị giáo hoàng người Pháp khác cũng chọn đây là nơi tại vị, tuy nhiên do xung đột với vua Pháp vào năm 1378, thủ đô nước Ý đã lấy lại được vầng hào quang của mình. Khi mọi con đường đều đổ về thành Rome thì tòa lâu đài này trở thành viện bảo tàng, nằm uy nghi giữa trung tâm thành phố. Còn cầu Avignon vẫn vậy, vẫn như chưa bao giờ được hoàn thành, nhưng ai cũng biết đến nó qua bài hát nổi tiếng “Sur le pont Avignon”.
Chúng tôi ở lại Avignon cho tới chiều tà, lúc này ai cũng mồ hôi nhễ nhại, mệt mỏi, ba-lô nặng trĩu. Đoàn người chen lấn trong thành phố thì ngày một đông hơn. Xem chừng rất khó thuê khách sạn ở đây nên chúng tôi đã chọn phương án khác.
Lên xe buýt tới Apt, mặt trời đã bắt đầu chìm về phía bên kia bờ sông, cái dịu êm bắt đầu xâm chiếm tinh thần. Đường lát gạch như gương, khiến mặt trời như được nhân đôi. Tôi gọi đó là hiện tượng ảnh đất, gấp đôi ánh sáng, trang hoàng cho một buổi chiều tráng lệ. Cây cối như đứng im, ngâm mình trong nắng muộn và gió chiều.
Apt khá bé xinh, gọi là phố thì oan mà gọi là làng thì tội. Hàng quán đã đóng cửa, đường lên đèn. Thứ ánh sáng vàng dịu nhẹ, trải dài tới các quảng trường nhỏ xinh. Trong những con đường hẹp, không bóng người, không tiếng cười nói luyên thuyên, chỉ có ánh đèn vàng và đèn đường loang loáng. Ngồi nhâm nhi ly kem tươi xốt sô-cô-la trong cái gió khe khẽ của buổi chiều sao mà tuyệt diệu. Xa xa, luống hoa hồng nở he hé bên cây cầu cũ. Thành phố này cũng từng có quá khứ. Con người còn có lịch sử của mình, huống chi một tổ hợp gạch đá như thế này. Chắc hẳn đó phải là một quá khứ hào hùng.
Tối đó, chúng tôi đi ngủ rất sớm. Ngủ mà thở khò khè như có hòn đá tảng đè nặng trên người. Chỉ mong sớm mai dậy thấy mặt trời hiền hòa. Nhưng sợ thay, mặt trời như cô gái mới lớn, thích thoát mình khỏi sự thơ ngây, ngày một nóng bỏng, khiêu khích.
Mới 7 giờ sáng, vương quốc mát lành của tôi đã bị mặt trời xâm chiếm. Chúng tôi quần áo là lượt, lên đường ra trạm xe buýt để hỏi đường tới cánh đồng oải hương. Vài cái lắc đầu, vài nụ cười nhẹ, vài cái nhún vai, chúng tôi biết mình không có cơ hội nào chạm tới giấc mơ. Đang là tháng nghỉ hè, xe buýt hầu như không chạy, lấy đâu ra phương tiện để di chuyển. Lếch thếch, 3 đứa hò nhau leo núi lên thăm ngôi làng bé nhỏ, dễ thương Saignon.
Những con đường đợi bước chân người qua
Thật mừng là chuyến “hành hương” 5km đã có thành quả bước đầu. Đi được tầm 1 cây số thì chúng tôi thấy ruộng oải hương. Tím ngắt hoa, xanh rì lá, ong vởn vơ, vo ve. Bỗng như thấy đất liền, anh chàng “hoa tiêu” reo lên: “Làng trên núi kìa!”. Quá ấn tượng, chạy lên thôi! Chạy chừng 100m thì lại đi bộ rồi bò rồi lết.
Saignon là ngôi làng nhỏ dễ thương, xinh đẹp nhất mà tôi từng biết. Mất tầm 30 phút bạn sẽ đi hết được một vòng quanh làng. Đặc sản ở đây gồm: dây leo lá nho xanh mởn, tường gạch, những bụi lan cam đỏ, đường hẹp, đá lát bóng, những chồng củi khô cho mùa đông, vài khóm oải hương ven bờ, một cái thành lũy đã vỡ nát, một quảng trường lớn thật đẹp, con cún dễ thương, cây mận trĩu quả và cái nắng vỡ đầu. Cứ thử tưởng tượng, một gia đình gồm: chồng đẹp, vợ xinh, vài đứa con dễ thương – sáng dậy ngắm toàn cảnh phía dưới, trưa ra ngoài quảng trường nhâm nhi ly rượu, tối dắt tay nhau ngắm hoàng hôn trên tường thành, thì đó ắt là cuộc sống tuyệt vời, đáng sống.
Chà, nếu Saignon đã vậy thì Gordes thế nào? Gordes hiển nhiên là đẹp và ấn tượng. Khi bắt xe buýt tới Gordes, chúng tôi đã được ngắm nhìn nó từ bên dưới. Bạn hãy cứ tưởng tượng nó là một thành phố hoàn toàn bằng đá cheo leo ở tít trên cao, lơ lửng giống như lâu đài giữa trời, giống ngôi nhà của thượng đế trong truyện tranh “Songoku”.
Thành phố nhỏ xinh ấy, nhà cửa bằng đá ngà, hoa nở khắp nơi, cái gì cũng xinh, cái gì cũng đẹp. Cứ nghĩ người dân nơi đây đã leo tít lên cao như thế, đục đá làm nhà, sống yên bình thảnh thơi, điều đó không đáng kinh ngạc sao? Chỉ có điều lên Gordes khó, mà từ đó sang làng khác cũng khổ. Đi hết Gordes, chân mỏi nhừ, nhưng tôi tham lam đòi qua cả Roussillon nữa, nên đành gọi taxi đi.
Tại sao lại là Roussillon? Bởi vì nó lạ.
Nó là phần khác hẳn của nước Pháp. Một khu vực rộng lớn đất đỏ là nơi sinh sống của người Roussillon thời xưa. Nổi bật trên nền trời là những ống khói đất cao thật cao. Các gia đình xưa sống trong lòng đất, làm ống khói cao lên, để đi xa vẫn nghe thấy tiếng trẻ con khóc mà chạy về. Những rẻo đất đỏ càng trở nên oi bức trong cái nóng ngày hè. Những vạt đất bị cắt gọt, uốn lượn, tạo cho người ta những ảo giác, làm tôi nhớ giấc mơ Grand Canyon (Mỹ) của mình. Bao giờ mới có cơ hội đặt chân tới nước Mỹ, cho một giấc mơ thực sự. Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết mình đang cháy tới khô cong dưới mặt trời và sự cuồng nhiệt với vùng đất đỏ.
Gordes và Roussillon đều được xét là các ngôi làng đẹp nhất nước Pháp, đáng để đi và khám phá. Thỉnh thoảng sau này nhớ lại cảnh vác ba lô tìm đường đến làng mà tôi vẫn còn thấy đuối lòng. Nắng gì mà nắng ghê thế. Nắng làm tiêu tan hết mọi kí ức đẹp về một vùng đất. Nắng làm nản chí con người. Nhưng trong nắng, những ngôi nhà đá, những ống khói gạch vẫn luôn nằm chờ từng bàn chân qua.