Luôn bất an khi lệ thuộc
– MV “Mãi thuộc về anh” vừa được Tiên tung ra hồi cuối tháng 10 vừa rồi nghe nói sẽ “dọn đường” cho album Vol.7 vào cuối năm nay?
– Dạ, hiện tại em đang chuẩn bị vì cũng khá lâu rồi em mới quay trở lại với dự án âm nhạc do mình sáng tác và hòa âm phối khí…
– Những chuyển động ngày càng chứng tỏ Thủy Tiên hoàn toàn không “ngốc nghếch” và “khờ khạo” như vẻ bề ngoài ít nhiều cho thấy nhỉ, trong công việc lẫn trong lựa chọn riêng tư?
– Nếu em là một kẻ ngốc nghếch khờ khạo thì có lẽ giờ này không có cơ hội ngồi đây nói chuyện rồi nhỉ? Cũng chỉ là do mình sống có kế hoạch thôi anh, trong mọi chuyện! Chẳng hạn như ngay từ hồi còn đi học, em đã nghĩ đến chuyện phải trở thành một ca sĩ, chỉ vì em rất thích hát. Và mọi người lúc đó đã nhìn em như một người hoang tưởng. Nhưng em nghĩ, nếu không có những người “hoang tưởng”, và dám ước mơ chuyện viễn vông: Người cũng sẽ bay được như chim, thì lấy đâu ra máy bay, đúng không? Đời người có những lúc phải dám táo bạo. Được hay không được thì tính sau, nhưng một khi đã ước mơ thì phải cố mà làm cho bằng được, miễn sao nó đừng có quá sức mình…
– So với cách đây vài năm, Thủy Tiên trưởng thành lên rất nhiều, không chỉ thoát ra khỏi những scandal không đáng có mà phong cách bề ngoài cũng đẹp hơn! Đó là do độ đằm của “gái một con” hay một phần, cũng chính là nhờ dư luận?
– Theo thời gian. Càng lớn càng ý thức được hơn, phân biệt được nhiều thứ hơn. Nó cũng giống như các bước phát triển tuần tự của một đứa trẻ con vậy: phải biết ngồi rồi mới biết đứng, rồi từ đó mới biết đi, biết chạy… Nói thật là khi mới bước chân vào showbiz, em cũng không ý thức được một người nổi tiếng thì sẽ cần hành xử như thế nào cho phải và cái gì thì nên, hay không nên chia sẻ. Lại có những thứ đúng là từ trên trời rơi xuống, nhưng vẫn bị nghĩ là có từ trong tính toán. Nhưng đến giờ thì em cũng không buồn thanh minh nữa rồi. Thời gian đủ dài để chứng minh mọi thứ. Chỉ có những người họ cố tình không muốn hiểu thì mình phải chấp nhận thôi.
– Hình ảnh “cô gái vác trăn” trên sân khấu “Bước nhảy hoàn vũ” từng khiến công chúng nghĩ lại: Hóa ra Thủy Tiên không như người ta vẫn tưởng. Còn chồng chị thì thú nhận với tôi rằng anh ấy thậm chí rất sợ… rắn. Giờ nép vào bờ vai ấy rồi, chị còn mạnh mẽ vậy nữa không?
– Trông em nữ tính vậy thôi nhưng thực ra em khá là độc lập và luôn thích chủ động trong mọi việc. Chẳng hạn như có lần bị đau mắt, em cũng đi mổ một mình. Em luôn cảm thấy bất an nếu để mình bị lệ thuộc vào ai đó, nhất là về mặt tinh thần. Tại em nghĩ, chỉ có sự độc lập mới cho mình đủ sức mạnh đối phó với mọi thay đổi, biến cố có thể gặp trong cuộc sống của mình.
– Ý nghĩ đó bắt đầu có từ lúc nào?
– Từ khi bố em mất đi và có lúc, em đã nghĩ mình không thể nào sống thiếu bố. Chính cú sốc đó đã khiến em cảm thấy bị lệ thuộc tình cảm, tinh thần vào một ai đó, dù đó là tình cảm thiêng liêng, tốt đẹp nhất thì cũng vẫn là không nên. Vì khi chẳng may người ta không còn bên mình nữa, mình sẽ rất hoang mang, sụp đổ…
Từng cầu nguyện như một người đàn ông ra trận
– Mạnh mẽ có đồng nghĩa với nổi loạn?
– Với ai thì có thể là một nhưng với em thì không. Mạnh mẽ, với em, chỉ đơn giản là quyết liệt trên con đường mình đã chọn và luôn cố gắng làm mọi thứ tốt lên chứ không thể xấu đi.
– Quyết định có con trước khi cưới mà không là “nổi loạn” sao?
– Gia đình anh Vinh đã vào giáp mặt làm lễ đính hôn khi em mang thai đến tháng thứ 5 và xin phép mẹ em rồi. Việc này bọn em đã tính trước đó 2 năm do là tuổi Vinh cưới bị phạm. Mẹ em thương cả 2 nên cũng chấp nhận. Khi còn ở dưới quê với mẹ, em chưa bao giờ được mẹ cho phép đi ra khỏi nhà sau 9 giờ trừ khi có người nhà đi cùng, nên chuyện lớn thế này, em cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dám quyết định mà không có ý kiến của người lớn. Và một khi đã có sự chấp thuận của hai gia đình thì việc người ngoài nói gì, dèm gì cũng không quan trọng. Bọn em đã đăng ký kết hôn theo đúng pháp luật Việt Nam. Đám cưới chỉ là ngày vui theo thông lệ truyền thống thôi nên bọn em sẽ làm sau khi mọi thứ ổn định.
– Từ không được rời nhà sau 9 giờ, và rồi Sài Gòn đã “làm hư” cô gái ấy?
– Không, Sài Gòn, trái lại, cho em rất nhiều thứ và khiến em… ngoan hơn là khác. Chẳng hạn như lúc còn dưới quê, càng bị cấm, em lại càng tò mò xem sau 9 giờ tối ở ngoài đường có gì. Thế nhưng khi lên Sài Gòn, một trời tự do, thì tự dưng, mình lại rất ý thức chuyện “bảo trọng”. Sài Gòn cũng khiến em nhận ra mình mạnh mẽ. Khi thường ra, ở tầm tuổi đó mà phải sống xa nhà, xa quê, người ta sẽ rất nhớ nhà, nhớ quê nhưng em thì lại không. Trước khi đi, em thậm chí còn cầu nguyện như một người đàn ông trước khi… ra trận vậy: Chuyến này nếu không thành đạt thì chắc chắn sẽ không quay về. Hệt cái câu “Người đi đầu không ngoảnh lại” đó anh! (cười).
– Không phủ nhận, có những thành công, là đến từ sự quyết liệt. Nhưng một phần, hẳn cũng là nhờ câu chuyện tình giữa hai người nổi tiếng. Vậy lúc này, khi câu chuyện đã “ngã ngũ” và không còn những đồn đoán bên lề, có bao giờ chị lo rằng cái tên của mình sẽ bị giảm nhiệt?
– Trái lại, đến giai đoạn này, em mới thực sự cảm thấy viên mãn, chả có gì phải lấn cấn nữa cả! Vì trước đây, những chuyện đó thực ra cũng chỉ là do người ta tò mò thôi, chứ em chưa bao giờ chủ động khuấy lên và coi đó là một cách hâm nóng tên tuổi.
– Nhưng kể cả thế thì chị có nghĩ: Được cái này, mất cái kia?
– Đúng rồi, ông trời đâu cho ai tất cả mọi thứ! Nhưng cũng may là những thứ ông lấy đi của mình lại không quá nhiều so với những cái em có được.
– Những thứ chị có được là gì?
– Là tất cả những gì mọi người nhìn thấy, cộng thêm nhiều thứ khác nữa.
Vinh đàng hoàng thế nào, em biết
– Ngày còn chưa về ở cùng nhà với chị, chồng chưa cưới của chị từng nói với tôi: “Bố mẹ phải là số 1, còn người yêu là số 2”. Trước và sau khi có con, cảm giác của chị có thay đổi khi nghe câu đó? Đã bao giờ phải đấu tranh và dùng đến sự cao thượng để hóa giải những mối quan hệ thường gây khó xử đó?
– Em không cần cao thượng, mà cũng chẳng cần phải đấu tranh gì hết! Nếu như không muốn nói, đó mới chính là điều khiến em yên tâm và tự hào nhất về chồng mình. Vì hơn ai hết, em luôn hiểu: Những điều chồng em làm chính là để đức cho con mình. Một người đàn ông biết yêu thương lo lắng cho gia đình, tôn trọng bố mẹ thì chắc chắn cũng sẽ là một người chồng, người cha lý tưởng, đáng để cho mình trao gửi. Chẳng phải khi mình kiếm được tiền, mình cũng nghĩ đến bố mẹ đầu tiên sao? Và chồng em được cái là cũng rất khéo điều hòa các mối quan hệ, lo lắng bên này bên kia chu đáo, đâu ra đấy. Bản thân em nhiều khi nói chuyện với mẹ đẻ mà có lúc còn nổi nóng vì một điểm bất đồng nào đó, nhưng chồng em thì đặc biệt không. Vinh luôn nhẹ nhàng ngay cả khi bị đối xử “bất công” (theo như em cảm thấy lúc đó). Vinh luôn thường trực ý thức vun vén, nâng niu các mối quan hệ với người thân. Thế nên, càng ở gần, em càng thấy thương và nể Vinh hơn.
– Ôi cũng không biết được đâu chị! Đầy người đàn ông với mẹ thì nhũn như chi chi, nhưng với vợ thì có khi lại vẫn thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thường!
– Ai thì em không biết nhưng Vinh thì không bao giờ! Tụi em mà cãi nhau thì hầu hết chỉ mình em cãi với em thôi, vì em nóng tính lắm! Còn thường thì Vinh không buồn cãi. Vinh toàn nhường cho vợ thắng hết vì Vinh luôn bảo: Chồng thắng vợ thì đâu có được gì đâu! Gần Vinh, nhờ thế, em cũng học được rất nhiều cách đối nhân xử thế…
Chẳng có lý do gì để cản trở công việc của chồng
– Lúc trước, đã bao giờ chị nghi ngại: Cầu thủ, khi đã là ngôi sao, thường dễ hư và đời cầu thủ thì ngắn, lại còn khá là nặng gánh gia đình như Vinh…?
– Anh biết không? Em thì có rất nhiều đồng hồ đeo tay, nhưng em lại chỉ thường dùng một cái, dù cái đó không phải là cái mắc tiền nhất. Chuyện lấy chồng, em nghĩ cũng vậy. Mấy người giàu có hơn, chắc gì họ đã hợp với mình và khiến mình muốn gắn bó trọn đời với họ. Còn Vinh là người đàng hoàng như thế nào, em biết.
– Chứ không phải vì nghĩ: Sự nổi tiếng khi được nhân đôi thì cũng tỉ lệ thuận với độ hot và nhiều thứ khác?
– Không có chuyện đó đâu anh! Chuyện tình cảm sao tính được! Có những thứ nên tính, cũng có những thứ không nên tính. Thực sự là lúc đó em không tính được gì hết, chỉ cảm thấy đây là người đàn ông của mình mà thôi…
– Vậy mà “bọn xấu” lại đồn đoán rằng: Biết đâu Thủy Tiên dùng đứa con để trói chặt Công Vinh trước khi có một đám cưới?
– Họ nói thì cứ kệ cho họ nói thôi! Còn em thì luôn nghĩ: Tình cảm nếu đã hết thì trói kiểu nào cũng không chặt được đâu! Trước giờ rất nhiều lúc phải sống xa Vinh nhưng em không bao giờ ghen Vinh cũng vì em luôn tin còn duyên thì còn phận, mà hết duyên hết phận thì đành chịu. Em được cái suy nghĩ khá thoáng trong việc duy trì một mối quan hệ. Lúc nào, em cũng sẵn sàng cho câu hỏi: Nếu người đó ra đi, thì mình sẽ thế nào? Như đã nói, tính em khá là độc lập, nên em hầu như chưa bao giờ để mình phải lệ thuộc vào một mối quan hệ, kể cả đó là mối quan hệ em tin tưởng nhất. Để khi chẳng may không còn người đó, em cũng sẽ không vì thế mà đến nỗi suy sụp…
– Và chính xác là khi mình không sợ mất họ thì họ mới sợ mất mình? Chân lý “theo tình – tình phớt, phớt tình – tình theo” luôn đúng?
– Đúng rồi! Nhiều lúc mình bơ đi, người ta lại càng sợ mất mình. Chuyện này, nó cũng giống như việc em từng bị cấm ra đường sau 9h đó! Càng thắt chặt, người ta lại càng muốn giãy ra, và ngược lại. Cách giữ lửa tốt nhất, vì vậy, nên là thả lỏng…
– Đó là lý do chị đã đồng ý cho Vinh khoác áo đội bóng Nhật? Luôn sẵn lòng ca bài “Cưới nhau xong là đi”?
– Chuyện đó thì em không tham dự. Có những quyết định mình anh Vinh còn chẳng quyết được, nói gì đến em. Nhưng em cũng không thấy phiền. Vì em nghĩ Vinh có làm gì lúc này cũng là vì tương lai hai đứa, vì vợ con mình, nên em chẳng có lý do gì để cản trở công việc của chồng em hết. Không động viên được chồng thì thôi, sao lại còn cản trở! Chỉ có điều, chính Vinh cũng tự biết: Giờ mình có gia đình rồi, con cái là trên hết. Em cũng có kể cho Vinh nghe một câu chuyện của bạn em. Chỉ vì bố đi vắng suốt ngày mà khi vẽ bức tranh về chủ điểm gia đình, con của bạn em đã vẽ hai người: nó và bà vú em. Hết! Và cả em và Vinh cùng thấy rằng, không thể để con mình về sau lại sẽ vẽ một bức tranh như thế. Chắc chắn là không thể như thế!
– Nhìn ngắm vinh quang thì dễ, nhưng những lúc Vinh liên tiếp gặp thất bại, đó có phải là thời điểm khó khăn nhất với hai người không?
– Mọi chuyện sẽ trở nên nhẹ nhàng khi mình đã trang bị cho mình một kỹ năng sống vững vàng. Với em, thời điểm khó khăn nhất, ngược lại, là lúc Vinh đang ở trên đỉnh cao. Và em luôn phải tìm cách tiết chế Vinh lại. Tại tính em thực tế lắm! Em luôn nghĩ đời người như con sóng, có ngọn sóng đẩy mình lên cao, thì cũng có ngọn sóng nhấn mình xuống thấp. Nên mỗi khi Vinh thất bại, em luôn nói với Vinh: “Mấy thứ đó, thực ra, chẳng là gì hết, bất quá chỉ là một cái gai nhỏ thôi, đừng để ý! Tại em cũng từng bị thế, và cũng từng để mình bị xoáy vào đó, chìm sâu trong đó. Nhưng nếu như mình tỉnh táo ra, và bình tĩnh đứng ngoài nhìn vào, mình sẽ không thấy đó là cái vực xoáy đáng sợ nữa…”. Hay khi em gặp xui, Vinh lại cũng nói: “Không sao đâu, gia đình mới là quan trọng nhất. Người ngoài nói chán rồi người ta lại quên ngay thôi à!”. Nhà em toàn thế thôi chị: Khi Vinh lên cao, thì em sẽ xuống thấp, và ngược lại, thì mới giữ được trạng thái cân bằng. Nghề của Vinh, tâm lý là quan trọng, nên em luôn cố gắng mang lại cho Vinh một trạng thái cân bằng nhất có thể…
– Chẳng phải đứa con là trạng thái cân bằng nhất sao?
– Đúng rồi đó anh! Có con rồi mới biết, trên đời này chẳng có gì quan trọng bằng con mình hết! Chỉ khi sinh con ra, nhìn thấy con, mình mới thực sự có cảm giác chồng mình là ruột thịt với mình. Mà hai bố con thì giống y chang nhau nhé! Nhất là cái mồm, vừa mới sinh ra được đâu như vài ngày, đã biết trề cái môi ra, biểu cảm cái mồm y chang bố – nguyên cái động tác mà em hay nạt Vinh nhất. Nhưng khi nhìn thấy con làm thế, em lại thấy yêu chồng, yêu con kinh khủng, vì cứ nhìn con là nhìn ra chồng mình…
– Một ngày của “gái một con” lúc này thế nào?
– Thì vẫn phải đảm bảo ngày ngủ 8 tiếng thôi! Em luôn quan tâm và chăm sóc bản thân mình, chứ không phải kiểu bỏ bê hoặc “kệ” nhan sắc hay sức khỏe! Tại em luôn nghĩ, muốn yêu ai đó thì trước hết, phải biết yêu chính bản thân mình. Nhưng được cái, em ngủ thính lắm! Chỉ cần con e một tiếng, dù rất nhỏ thôi, bên phòng kia, là ngay lập tức em tỉnh ngủ, chạy qua liền. Nội cái bản năng đó, em thấy, cũng đã là một trải nghiệm thật tuyệt vời giữa những ngày em đang có…
– Ở nhà, chàng tiền đạo số 1 là một người chồng thế nào, có đúng với những gì em kỳ vọng?
– Em nghĩ em thích một người đàn ông như thế nào thì Vinh… có hết, và ngược lại.
– Ngược lại tức là sao? Ý là dưới mắt Vinh, em cũng là một người vợ thỏa mãn mọi cái gạch đầu dòng?
– Ồ, cái đó anh phải hỏi anh Vinh chứ!
– Nấu ăn, chẳng hạn, em nấu có khéo không?
– Dạ có! Cũng tạm coi là đảm đang được rồi!
– Nấu cho chồng ăn lúc nào được?
– Thực ra thì Vinh không hay có nhà. Nhưng lúc nào Vinh về, em đều nấu, những món mà không phải ai cũng nấu được.
– Món gì?
– Thì, thịt kho nước dừa nè! Rồi mấy món chè hay mấy món bánh chế nước cốt dừa. Nói chung là Vinh thì rất thích ăn chè và các món liên quan đến nước cốt dừa và may mắn thay, đó lại đều là món tủ của em.
– Ai bảo em mấy món đó ít người nấu được?
– Khi người ta nấu một món ăn bằng cả tình yêu, thì dám chắc, không ai có thể nấu ngon hơn họ hết!
Text: Quan Pham
Ảnh: Le Thien Vien
>>> Có thể bạn quan tâm: Gần một năm im lặng – không tiếng, không hình – đối với một ca sĩ như Nguyên Thảo hẳn đủ để giải được bài toán: đi tìm khán giả cho riêng mình. Một năm – người dễ quên có lẽ chẳng còn gì để nhớ, còn người đã yêu đủ để cảm thấy giọng hát ấy không thể thay thế.