Từ nhỏ, cả ba chị em tôi đều quen với việc ba mình là một người rất quan trọng với việc làng, việc nước. Chỉ duy với việc nhà, ba là người vô can. Một mình mẹ vất vả nuôi dạy chị em tôi.
Sợ mẹ
Có khi cả ngày chúng tôi không gặp được ba. Bù lại, ba luôn cố gắng để duy trì tình cảm với mấy chị em tôi. Nhiều đêm, ba chị em sẵn sàng thức đến nửa đêm chờ ba về để được xoa đầu, dúi tay vài cái kẹo cứng “mút mấy ngày không hết”.
Nhưng những niềm vui nhỏ bé ấy không phải lúc nào cũng trọn vẹn. Người ta nói không khí trong một gia đình buồn hay vui là do một tay người phụ nữ. Mỗi khi mẹ tôi không vui vì học trò quậy phá, chuyện cửa hàng mẹ hùn vốn chung với bạn không bán buôn thuận lợi là… chúng tôi biết tay ngay. Mẹ lục tung bàn học của chị Hai, đem quăng hết những túi kẹo, những con búp bê đồ chơi ba mua cho chúng tôi.
Lúc còn nhỏ, chúng tôi không bao giờ hiểu được những uất ức của mẹ khi có một người chồng chỉ mải lo vun vén cho chuyện thiên hạ. Ba chị em chỉ sợ cơn thịnh nộ của mẹ, sợ những lời đay nghiến cay nghiệt mẹ dành cho ba. Và hình dung về gia đình trong tương lai của tôi cũng đầy rẫy ám ảnh và những khoảng tối hãi hùng. Nếu lấy một người như ba, tôi có trở thành ghê gớm và đáng sợ như mẹ tôi không?
Mẹ… nối gót ba
Chị và em gái của tôi lớn lên, lần lượt lấy chồng. Nhưng tôi, có lẽ vì quá nhạy cảm nên không hứng thú với việc lập gia đình dù đã có một mối tình kéo dài hơn 7 năm. Ba thương tôi nhưng hiếm khi nhắc nhở. Lâu lâu thấy tôi nựng nịu mấy đứa cháu, ba lặng lẽ quay mặt đi thở dài buồn bã. Có lẽ ba hiểu phần nào sự e dè trong hôn nhân của tôi. Vì giờ đây, dù ba đã chú tâm lo lắng cho gia đình, con cháu hơn trước nhưng ác cảm mẹ dành cho ba vẫn không giảm đi.
Một lần, không kiềm chế được vì mẹ cứ chì chiết ba trước mặt con gái, con rể, tôi lớn tiếng quát lên với mẹ. Tôi trách móc mẹ quá “độc tài” và coi thường ba. Sự ghê gớm của mẹ khiến chúng tôi dần xa lánh gia đình. Sống với ba mẹ không hạnh phúc, chúng tôi không cảm nhận được sự trọn vẹn sự háo hức, viên mãn khi lấy chồng sinh con, hoặc thậm chí là sợ hãi hôn nhân (như tôi).
Trong khi mẹ chết lặng nhìn tôi thì ba bất ngờ tát tôi một cái trời giáng. Rồi ba cũng không biết làm gì khác ngoài việc lắp bắp nói đi nói lại một câu xin lỗi. Mấy chị em tôi cúi gằm mặt mỗi người nhìn về một hướng.
Những ngày sau đó, không khí gia đình nặng nề vô cùng. Tôi phải chuyển ra ngoài sống cùng với bạn vì không chịu được không khí u ám. Không biết gia đình tôi có trụ vững qua giai đoạn khó khăn này không nhưng tôi nhất định không hối hận về những gì mình nói ra. Qua lời em gái, tôi biết mẹ đang dần thay đổi. Mẹ đã nhẹ nhàng với ba hơn, bắt đầu… bỏ bê việc nhà để ba phụ một tay chứ không ôm đồm rồi suốt ngày ca cẩm, than vãn nữa. Cuối tháng vừa rồi, chị Hai còn qua báo… “hung tin”: Mẹ tôi vừa tham gia hội phụ nữ phường và hội người cao tuổi. Giờ mẹ họp hành còn nhiều hơn cả ba.
Tôi bất giác mỉm cười. Biết đâu lúc đã can đảm để về thăm nhà, tôi sẽ được nghe chính ba mới là người cằn nhằn rằng mẹ toàn lo “thổi tù và hàng tổng”.
Theo Gia đình