Nguồn cơn lắm đa đoan
Trước tiên là bảng kê nguồn cơn, ở đây, loại ngay từ đầu những ca thượng cẳng chân hạ cẳng tay do bệnh bạo dâm, bởi đã là bệnh lý thì không cần lý do lý trấu, hễ lên giường là có đấm đá dưới danh nghĩa khoái lạc.
Ngón nghề đa dạng
Phần giới thiệu trên cho thấy nguồn cơn không nhiều nhưng mặt mũi của các đòn thế mà người ta mang ra hành hạ nhau thì nhiều vô kể. Hẳn nhiều người phải ngạc nhiên về mức tàn độc của những vết thương gây ra bởi các ông chồng thích dùng… quyền cước với vợ. Đáng sợ nhất là đòn nhắm trực tiếp vào cơ quan sinh dục phụ nữ.
Miệng lưỡi cũng là vũ khí sát thương cao. Từng là nạn nhân ai cũng hiểu bạo hành lời nói có độ “sát thương” ghê gớm thế nào. Về khoản này, các bà có vẻ có… lợi thế thiên bẩm. Tuy vậy, thực tế nhiều quý bà cũng rêm mình không kém với ba tấc lưỡi đàn ông. Có ông mỗi lần anh anh em em vẻ lại cố tình dùng ngôn từ chỉ dành cho “giới bán phấn buôn hương” với vợ. Nhiều ông nghĩ ra lắm chiêu thâm hiểm: vui vẻ dìu bà lên giường nhưng chỉ đến… “khúc dạo đầu” khiến bà “căng như sợi dây đàn” rồi… thôi.
Chiêu “siết hạn ngạch” luôn được các bà trọng dụng mỗi khi cần cho bóng tùng quân biết tay. Dính đòn này, các ông khá ê ẩm bởi mức chịu đựng cồn cào tình dục của các ông thường rất kém. Ngược lại, lắm ông cũng thạo chiêu nhấp nhử. Có ông bỏ mặc kẻ có lỗi… nằm chèo queo mặc tình bướm ong bên ngoài. Có vị còn máu lạnh mang nhân tình hay gái buôn hương về diễn trước mặt kẻ tội đồ.
Không phải lúc nào cũng “ăn tươi nuốt sống”
Sau hằn thù, trả đũa, trừng phạt, đã nư thì tình dục còn lại những gì? Hẳn nhiều người cho rằng một khi đã có chủ đích hành hạ thì giường chiếu chỉ còn nước “từ chết đến bị thương”, nếu kéo dài thì cảnh lôi nhau ra tòa khó tránh khỏi. Logic, nhưng trước hết cần xét động cơ, bởi không phải lúc nào kẻ khởi xướng cũng vì mục đích bức tử tình dục. Không thiếu trường hợp bạo hành cứ ngỡ sẽ dẫn đến kết cục “không đội trời chung” nhưng thật ra kẻ xuống tay vẫn kín đáo chừa một lối thoát, một cơ hội sống sót sau cơn thập tử nhất sinh của phòng the. Nhiều bà vợ có vẻ sắt đá trừng trị ông chồng trở về từ “phòng nhì” nhưng trong thâm tâm không hề muốn dồn ông vào chân tường. Dễ hiểu, những cuộc thanh trừng kiểu này thường kết thúc có hậu.
Rốt cuộc, làm gì trước vực sâu?
Không nhiều điều để nói khi người ta đã tính “cạn tàu ráo máng”, chỉ còn những lời khuyên dành cho những trường hợp nóng giận nhất thời, lỡ tay phóng to cái tôi quá trớn khiến người ta làm đau lòng nhau trên giường.
Nhiều cô đón chồng về từ “địa chỉ đen” vì không kiểm soát được lửa giận kéo dài quá trớn và mức độ thử thách, hậu quả ông chồng dù hết lòng phục thiện, cảm thấy bị rẻ rúng sinh bất chấp, bỏ của chạy lấy người, và lần này không hẹn ngày tái ngộ. Cũng vậy, khi có lỗi, các bà thường sẵn lòng “đê đầu chịu tội” nhưng nếu vị thẩm phán ỷ quyền làm quá thì sự quật khởi của bà cũng khí thế không kém.
Toan tính, vòng vo thế nào rồi cũng đến lúc cỗ xe hạnh phúc đến sát bờ vực, lúc này quyết định dừng lại hay dấn thêm phải là quyết định của người trong cuộc. Nếu còn muốn giữ thì đạp phanh chứ đừng… nhấn ga, việc trẻ con cũng biết, nhưng không ít gia đình đổ nhào chỉ vì người trong cuộc chưa đủ hả giận để… cài số de!
Bài: Bs Đỗ Minh Tuấn