Rồi từng ngày con lớn lên, đều là những ngày mới mẻ, bởi những điều mới mẻ mà con mang đến cho tổ nhà mình thêm ấm. Đó là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy gương mặt bố tràn ngập yêu thương khi bế con trai bé bỏng mới ra đời trên tay. Rồi lần đầu tiên bố thay tã cho con, pha bình sữa bé xíu xiu chỉ 30ml cho con bú. Mỗi buổi sáng, bố lại đi ra, đi vào ngóng nắng lên mấy bận, chỉ chờ đến giờ để tắm nắng cho con. Có hôm, con vừa tắm nắng vừa tè ướt hết cả áo quần của bố. Vậy mà “chàng trai bố” bảnh bao, thơm tho thường ngày chẳng than phiền tiếng nào. Bố còn tha về đủ thứ sách dạy con ăn dặm, tập bò, tập đi… và cả truyện cổ tích nữa, như thể con đã có thểnghe và hiểu mọi chuyện… mẹ chưa bao giờ hình dung được bố có thể làm những chuyện “bé mọn” như thế.
Rồi không chỉ là “papa, mama”, giờ con đã ở tuổi tập đếm, tập phân biệt màu sắc và ra khỏi vòng tay của bố mẹ. Những câu chuyện ngộ nghĩnh mỗi ngày từ con vẫn luôn là liều thuốc đặc biệt để bố mẹ có thể mỉm cười bất cứ lúc nào. như hôm nào, có một mẩu đối thoại bé xinh thế này:
– Mẹ: Con mèo màu gì hả con?
– Con: màu… xanh!
– Mẹ (hốt hoảng): Ôi… trời… Thế còn… con chó?
– Con (rất dõng dạc): màu… đỏ! (rồi chun mũi lại, cười tít mắt, như thể mình đã trả lời được một câu hỏi rất khó).
(Mẹ và bố chỉ biết ngã lăn ra cười).
Rồi chiều qua, chỉ sau khoảng 10 ngày, câu chuyện đã chuyển sang hướng khác:
– mẹ: Con mèo màu gì hả con?
– Con: màu… trắng…
Rồi con tiếp:
– … như mây trời!
Không hiểu con học được cách miêu tả “lãng mạn” này từ đâu!
Sáng nay, ngày thứ ba con trai hai tuổi đi học. Bố mẹ đưa con đến lớp. nhìn thấy cô giáo đón từ xa, con không gào to “Không đi học đâu” như ngày hôm qua mà thút thít với một nửa sự chấp nhận: “Bố vào với con…”. Vậy mà trên tay cô giáo, nước mắt con lăn dài trong khi miệng dõng dạc: “Chào bố, chào mẹ, ‘chon’ đi học ngoan, ‘hông hóc’ nữa”. Thương quá là thương!
Đúng là sự hiện diện của con giúp cho bố mẹ có thêm nhiều trải nghiệm đặc biệt, để thấy “hôn nhân” và “gia đình” vẫn luôn là những từ đẹp đẽ! .