“Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà”

Sống trong căn phòng áp mái với không gian thinh lặng đủ để tôi suy tư về thân phận và làm công việc mình yêu thích. Từ khung cửa gỗ nhìn ra là vòm trời mênh mông có giàn hoa giấy ngự trị đã mấy chục năm. Vòm trời thật thơ mộng, lộng gió Sài Gòn “nghe tiếng chim non lần hạt”. Cây hoa giấy đã có tuổi nên thân cũng già như cổ thụ, uốn éo đan kết vào nhau thành một hàng rào kiên cố và cứ thế mà trổ những cánh hoa tươi suốt bốn mùa. Những buổi sáng tôi thức dậy cùng gió, cùng tiếng chim hót trên giàn hoa giấy rực rỡ nắng vàng ấy để thấy cuộc sống quý giá biết chừng nào. Thêm một ngày cho tôi được sống và yêu thương…

 

Từ bàn làm việc ở góc phòng, tôi có thể nhìn ngắm những bức tranh của anh tôi treo trên tường đã cũ. Có những bức đã vẽ xong và cũng có bức đang còn dang dở; một vài bức chưa kịp ký tên. Căn phòng dù nhỏ nhưng có đủ âm thanh, màu sắc và một góc riêng rất có hồn. Ngồi ở đây từ ngày này qua ngày khác, thấy tâm hồn thật nhẹ. Đôi khi, những vần thơ đi ngang qua tâm trí và có lúc hình ảnh đẹp của Mẹ tôi hiện về…

Chiếc máy may và bàn ủi từ xưa lắc xưa lơ, đến giờ vẫn còn được sử dụng 

 

Gian phòng nhỏ ở tầng áp mái là nơi tôi dành hết mọi say mê cho công việc thêu thùa, may vá để tạo nên những chiếc áo dài theo phong cách hoàng cung xưa 

Tôi ngồi đây phác họa nên những mẫu áo dài mình yêu thích. Trí tưởng tượng đâu có đóng khung trong bốn bức tường mà bay bổng ở không gian mênh mông của sự sáng tạo. Tôi tin như thế nên tìm được sự hài lòng nơi góc đơn sơ của riêng mình. Cũng có lúc tôi ngồi trong tư thế thiền để nhìn cuộc đời đã và đang đi qua. Những nét chấm phá và phối màu trên chiếc áo dài cổ điển đã làm cho tôi thấy lòng thật bình yên và vui sướng khi một ý tưởng vừa đi ngang qua trong đầu.

 

Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong căn phòng nơi anh tôi đã ngồi viết những bản tình ca và làm thơ, vẽ tranh… với sự bay bổng lạ kỳ

 

Gia tài không gì đánh đổi được của cả cuộc đời là tất cả những bức vẽ anh dành tặng tôi, như một bộ sưu tập quý giá trong gian phòng đầy ắp ký ức một thời thiếu nữ bên mẹ và các anh chị em

 

Cảm ơn đời đã cho tôi sống trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm đẹp của thời còn là thiếu nữ – một nơi chốn văn hóa để nuôi dưỡng tâm hồn yêu nghệ thuật, đam mê sáng tạo và cả chút dại dột của bản tính thật thà trời cho. Tôi yêu không gian ấm áp và những kỷ niệm đẹp của thời thanh xuân cùng với Mẹ và các anh chị em trong nhà. Yêu đến nỗi ngay cả khi tôi đang sống trong căn nhà này mà tôi vẫn thấy “nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà”.


 

 

Tôi thật nhỏ bé trong căn nhà này, từ khi còn là một thiếu nữ. Cảm giác nhỏ bé ấy đến nay vẫn vậy…

Từ khung cửa gỗ nhìn ra là vòm trời mênh mông, có giàn hoa giấy ngự trị đã mấy chục năm

Bài: Trịnh Hoàng Diệu
Ảnh: Hiroyuki Oki


From the same category