Rời Quả Dưa Hấu, tôi lui về và vui với công việc của “người coi giữ trạm xăng” – làm công việc sáng tác. Còn Tuấn Hưng và anh Bằng Kiều bước lên hàng tiền đạo. Là người đứng sau, tôi vẫn hay đùa: “Làm người đứng trước hay bị trúng gió”. Có lẽ vậy, Hưng và anh Kiều luôn trăn trở để không bị cũ. Tôi thấy Hưng luôn tự cảnh báo mình về việc “phải có bản hit”, nên mới thấy quý cái sự “muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ” của mình.
Thỉnh thoảng nhìn hai người đồng đội cũ “trưng” mình trước công chúng vì những câu chuyện có lúc ngoài âm nhạc, tôi chỉ âm thầm mong họ sẽ không rơi vào vòng “mất kiểm soát” để luôn giữ được chất nghệ sĩ đúng nghĩa. Và đến lúc này tôi vẫn thấy vui vì dù có lúc thực sự khó khăn, nhưng họ cuối cùng đã giữ được điều đó. Ngay như Hưng, một “con ngựa bất kham” cuối cùng cũng đã thấu hiểu và ngày càng chừng mực. Tôi thấy phấp phỏng nhưng cũng hiểu, cả anh Kiều và Hưng đã chọn con đường ấy, họ đủ sức chống chọi và băng qua nó.
Sau 18 năm, đến nay cả anh Kiều và Hưng đều vẫn là những cái tên sáng trong làng nhạc, tôi nghĩ họ thực sự giỏi. So với anh Kiều, người vừa xuất hiện đã đứng ở hàng VIP, thì Tuấn Hưng giỏi đặc biệt, bởi Hưng là “người ngoại đạo”. Nên nếu anh Kiều đi đến hôm nay hoàn toàn là do sự lựa chọn và cách làm nghề anh mong muốn, thì Tuấn Hưng vừa đi vừa phải nỗ lực. Có lúc Hưng loay hoay, có lúc Hưng sai, nhưng Hưng có thành công bù lại, nên sau bao năm, lẽ ra Hưng đã cũ, nhưng cuối cùng thì Hưng vẫn mới và vẫn say mê với nghề. Còn anh Kiều bao năm “vẫn thế”, mọi thứ vẫn y chang, không bứt phá. Kể ra thì tôi nghĩ, nếu vì cuộc sống thì sự “vẫn thế” đó mang đến cho con người nhiều sự ổn định, nó cũng là điều rất đáng quý trong cuộc đời. Tất nhiên, nếu ai đó cho rằng sự “vẫn thế” của anh phí quá, thì đó cũng là do quan điểm của mỗi người…
“Sự tích quả dưa hấu” kể rằng, khi nhìn thấy một bầy chim đang rỉa một trái cây lạ dạt vào hoang đảo, Mai An Tiêm đã nghĩ: “Chim ăn được, ắt người cũng ăn được”.
Nhưng với hai cựu thành viên Quả Dưa Hấu, thì khác: Điều Bằng Kiều làm, Tuấn Hưng không làm được, và ngược lại.
Một con mắt tinh nhạy luôn biết kiếm tìm những bản hit, để giữ tên mình lâu lâu lại nóng, mà không cần phải có một chất giọng hơn người. Ngắm Tuấn Hưng là phải ngắm từ phía trước: Sự sôi động, vẻ lôi cuốn, ánh mắt và điệu cười “lẳng lơ chết người”, khả năng trình diễn đậm màu nam tính…
Nhưng để nhận ra Bằng Kiều có khi chỉ cần nhìn từ phía sau: Một bờ lưng vững chãi đủ để không cần phải sống bằng bản hit, hay đúng hơn, bài nào dù cũ vào giọng anh cũng dễ trở thành bản hit, nhờ một chất giọng “mái” không thể trộn lẫn vào đâu, không ai có thể bắt chước…
15 năm đã qua kể từ ngày Quả Dưa Hấu tan rã, kể cũng đã đủ cho bao nhiêu “vật đổi sao dời”. Người khi xưa là anh cả, biết đâu đang chững lại? Kẻ lúc trước là em, biết đâu còn có thể đi được xa hơn? Duy cái tình giữa hai người anh em từng là “chiến hữu” thì vẫn còn đó, như dưa hấu – lẽ thường vốn đỏ lòng đen hạt…