Ngô Thanh Vân là một hình ảnh đã phổ cập. Mười năm tham gia làng giải trí, sự xuất hiện của chị đã không gây tò mò nữa. Nhưng càng tiếp xúc, càng dễ nhận ra Ngô Thanh Vân là mẫu phụ nữ độc lập, đầy tham vọng tự quyết cuộc đời mình. Và cái giá phải trả, dường như, luôn là sự cô đơn? Đổ mồ hôi và máu trên sàn tập để vào vai cô gái điếm máu lạnh tên Trinh trong "Bẫy rồng" cùng "người tình màn bạc" Johnny Trí Nguyễn, Ngô Thanh Vân im ắng tuyệt đối trong suốt nửa năm. Chị đang dồn sức cho “canh bạc” lớn: Trở thành một ngôi sao điện ảnh thực sự. Phim đóng máy, chị rơi vào tình trạng kiệt sức…
“Tôi chỉ giống Trinh ở sự cương quyết”
Vì sao Trinh – “cô gái điếm máu lạnh” ấy lại làm chị kiệt sức?
Trinh là một cô gái bất hạnh, bắt đầu từ một tuổi thơ bị đánh cắp: Ngay từ nhỏ, cô đã bị bắt qua Campuchia để làm gái điếm. Từ đó, cô trầy trật để cố gắng sống qua ngày. Cho đến một ngày, cô được một trùm xã hội đen cứu ra khỏi động. Những tưởng đời tươi sáng hơn, nhưng không, hết bi kịch này đến bi kịch khác lại xảy tới với Trinh.
Dần dà, Trinh trở nên lạnh lùng, rất khó tiếp xúc, thậm chí tàn bạo khi nhúng tay vào những phi vụ ông trùm giao. Một cuộc đời đầy máu và chém giết, không biết và không tin vào tình yêu. Nhưng bên trong, Trinh thực ra lại là một cô gái vô cùng yếu đuối…
Vậy thì cũng vẫn có điểm chung giữa chị và cô Trinh này đấy chứ: Lưu lạc sớm, thay đổi liên tục hoàn cảnh sống – có phải?
Khác nhau hoàn toàn. Tôi thì tôi thích thử thách trong cuộc sống hàng ngày nhưng nó không có gì mạo hiểm cả. Còn Trinh thì suốt ngày phải tiếp xúc với máu và nước mắt, phải chứng kiến một người thân bị cướp mạng sống ngay trước mắt, chứng kiến sự phản bội của người mình yêu thương… Tôi và Trinh chỉ giống nhau ở sự cương quyết mà thôi!
Đủ để lạnh lùng trước sự phản bội, nuốt và nuôi hận?
Không, tôi không giữ lại và không tin những mối hận giúp mình trưởng thành. Tại sao lại phải trả thù? Trừng phạt kẻ phản bội, lấy ai để tha thứ?
Nghe nói chị đã dồn hết “vốn giắt lưng” để đổ vào canh bạc “Bẫy rồng”? Thế mà chưa là mạo hiểm sao?
Thực ra mức đầu tư của tôi so với những người khác thì chẳng thấm vào đâu. Tôi đâu mất hết cả gia sản. Có chăng là đã cố gắng dồn mọi tâm lực cho nó, thời gian, công sức… Tôi dùng uy tín của mình tác động đến nhà tài trợ. Tôi đóng góp thương hiệu của mình.
Trong mười năm qua tôi đã tạo được thương hiệu NTV và những uy tín nhất định, thì tôi có thể sử dụng thương hiệu của mình để kêu gọi tài trợ cho phim. Và tôi từ chối mọi lời mời. Nửa năm nay tôi không đi hát, cũng không làm quảng cáo, không chụp hình…
Nếu tính cả chuyện này thì tôi thấy mình cũng đầu tư lớn. Nhưng mà hy sinh hay không tôi thấy cũng chả quan trọng. Bởi làm một bộ phim thật khó khăn, nhất là phim hành động. Tại vì tôi muốn cùng anh Trí xây dựng thương hiệu phim hành động ở Việt Nam, nên sự hy sinh đó nằm trong thế bắt buộc.
Thực ra đầu tư vào phim là chuyện rất bình thường ở nước ngoài, như Will Smith, Tom Cruise chẳng hạn. Còn chuyện trầy xước, bầm tím, cháy da thì hầu như mỗi ngày, nhưng không có tai nạn lớn vì tôi đã được tập trước ba tháng rất kỹ lưỡng.
Tôi nhảy 4m qua dàn giáo, nhảy qua hàng kẽm gai, bị đập bia vào đầu, thì đúng là mình phải đối diện với sự sợ hãi. Khi kẹp cổ một thằng du côn để đập xuống đất thì bị tai nạn, đến giờ cử động vẫn đau. Nhưng mà cũng không sao, sẽ qua thôi!
“Chảnh thì lấy gì mà ăn!”
Tại sao chị lại chỉ đóng phim hành động và lại chỉ đóng với Trí Nguyễn?
Làm phim hành động cực lắm, trong phim có một vai nữ nữa, tìm hết Sài Gòn mà không tìm nổi. Các cô gái đã là diễn viên nổi tiếng hay model nổi tiếng thì có vẻ thích an toàn hơn.
Anh Trí nói, bây giờ anh ngán bỏ thời gian để đào tạo người mới, trong khi em lại có nền tảng sẵn rồi, thôi làm tiếp đi… Cái gì cũng phải có duyên. Mình thành công rồi thì tiếp tục làm chứ, tại sao phải đổi?
Phim đóng máy, chị có rơi vào trạng thái kiệt sức?
Quá kiệt sức! Phim hành động mà quay trong 6 tuần, tôi như cục pin bị xài kiệt tới giọt năng lượng cuối cùng. Tôi đổ bệnh trong một thời gian dài sau đó.
Đọc blog của chị, thấy năm 2008 của chị đầy ắp sự kiện, mà sự kiện nào cũng ra tiền. Còn 2009 thì gần như là số 0. Chị có thấy… lỗ?
Không. Ví dụ như trước và sau khi bộ phim "Dòng máu anh hùng", tôi chẳng có hoạt động gì, cũng chả có tiền nữa. Phim phát hành xong tôi đi quảng bá cho nó thôi.
Nhưng đến 2008 thì tôi thu hoạch bằng hàng loạt các hợp đồng quảng cáo, phát hành album. Làm phim không giống như ca nhạc, ra album xong là lượm tiền ngay, nó phải có một quá trình. Làm nghệ thuật thì phải chấp nhận thế!
Vậy có nghĩa là, từ giờ tới cuối năm NTV sẽ là cô gái rong chơi?
Rong chơi trong nghệ thuật. Tôi đang tính sẽ mở một công ty đại diện cho các người mẫu và ca sỹ. Tất cả những người mẫu muốn đi hát thì hãy đến, tôi sẽ giúp họ chuyên nghiệp lên. Trước tôi đi hát bị chê là không chuyên thì tôi khắc phục cho họ những điều đó. Tôi cũng dạy họ cách tiếp xúc công chúng, báo chí ra sao.
“Hạt nhân cơ bản” ban đầu của công ty sẽ gồm: tôi, Johnny Trí Nguyễn và Dustin Nguyễn. Sau đó, tôi sẽ kết nối với công ty đại diện cho tôi tại Thái Lan. Tôi muốn đẩy mạnh mảng quảng cáo. Hiện tại, tôi đã nhận được thêm hai lời mời đóng phim nhưng chắc tôi từ chối.
Chị chảnh hay sợ mình không kham nổi?
Vì kiệt sức, và vì nhân vật không đủ mạnh và hấp dẫn tôi. Thường tôi chỉ nhận lời khi thấy nhân vật có đường dây phát triển, hay dễ tạo được cảm tình với khán giả. Mà thực ra, cơ hội đóng phim ở mình đâu nhiều, mỗi năm có một phim thôi, nên nếu phim hay mình phải nhận lời chứ? Chảnh thì lấy gì mà ăn?
“Có thể sẽ từ bỏ âm nhạc”
Chị từng muốn hướng tới hình ảnh cô gái đa năng. Giờ thì lại bỏ hết cho phim ảnh. Chẳng hóa ra “quyết tâm” ấy chỉ là lời hứa suông?
Đúng là ở thời điểm 2006, khi bắt đầu đi hát, tôi đã từng ôm tham vọng trở thành một cô gái đa năng: hát được, đóng phim được, nhảy múa tốt… Mô hình này ở Hồng Kông hay Hàn Quốc thì nhiều rồi, nhưng ở Việt Nam thì khi đó còn mơ hồ lắm. Còn hiện tại… Có thể chỉ là tính thời điểm mà thôi! Tôi không nghĩ vì đi theo điện ảnh mà tôi bỏ bê âm nhạc.
Chứ không phải vì chị đang chán âm nhạc sao?
Cũng có thể nói vậy! Vì âm nhạc Việt Nam đang lộn xộn quá, xào xáo quá, tôi hoang mang chẳng biết phải theo những chuẩn mực nào. Từ lúc bắt đầu làm ca sỹ tôi chỉ đi theo nhạc dance thôi. Tôi thấy tôi tự tin và làm entertainer. Cho đến bây giờ thì tràn ngập, ai cũng entertainer, ai cũng đi theo kiểu công chúa nhảy nhót, rầm rộ quá.
Tôi không biết tôi đứng ở đâu và người ta nghe cái gì. Bây giờ teen "công chúa, hoàng tử" từa lưa. Hay trào lưu lộ ảnh nóng trên mạng, nhận thức của bạn trẻ bây giờ có vấn đề, nó lộn xộn quá. Tôi lớn rồi, tôi muốn làm điều gì đó ổn định một chút. Tôi muốn tạm ngưng để lắng mình.
Nếu có tiếp tục thì cũng phải có một hình ảnh chuẩn mực, chứ không muốn làm “công chúa” nữa. Hoặc cũng có thể, tôi sẽ từ bỏ âm nhạc hoàn toàn. Tôi đang toàn tâm cho điện ảnh và đang cố gắng để tạo ra một biểu tượng điện ảnh có nền tảng chuyên nghiệp.
Thất vọng về một đời sống mà mình đã từng nhiệt tình can dự, chị không thấy mình đang nặng lời với chính mình sao?
Không phải quá thất vọng, mà vì tôi không hiểu cái thị trường âm nhạc này nó ra sao. Ngày xưa mọi thứ rõ ràng: Mỹ Tâm hát pop, Quang Dũng hát nhạc tình, chị Mỹ Linh đi vào dòng cao cấp, và tôi có định hình âm nhạc riêng cho mình. Chứ bây giờ các ngôi sao hát chung một thứ nhạc giống nhau, tôi không tìm được điều gì đáng giá từ trong đó.
Tôi nghĩ các ngôi sao đi trước cũng đang hoang mang lắm.
Chẳng qua chị có một chỗ trú chân quá tốt là điện ảnh, chứ nhiều ngôi sao không hát họ chẳng biết làm gì…
Chỗ trú chân của tôi tốt là cũng do tôi tạo ra, chứ tôi không bợ nó. Ai cũng có thể làm như tôi. Cái quan trọng là mình biết mình đang ở đâu thôi.
"Giờ tôi lớn rồi, đâu cần cứng đầu nữa!"
Chị và Hồ Ngọc Hà có xuất phát điểm trong nghề hát giống nhau, giờ thì một người gắn đầy các giải thưởng, còn một người đang tìm cách thoái lui. Chị có dám nhận mình thua cuộc không?
Nói về giải thưởng thì quả là một câu chuyện dài. Tôi vô duyên với các giải thưởng. Tôi làm nghệ thuật cho riêng mình. Còn giải thưởng là do những người khác tặng. Có thể với họ, tôi chưa đủ chuyên nghiệp.
Nghĩa là chị cũng thấy mình kém chuyên nghiệp hơn?
Thì về một mặt nào đó, nói Hà chuyên nghiệp hơn tôi cũng được. Giải thưởng đến từ sự bình chọn. Có thể tôi không được nhiều người thích như cô ấy nên không được nhiều phiếu. Nhưng mà làm nghệ thuật là làm những gì mình thích. Còn giải thưởng chỉ là hình thức thôi, được cũng tốt không được cũng chẳng sao.
Cái quan trọng là có mục đích và đạt được mục đích. Hà rất thông minh và rất giỏi, đúng là một ngôi sao sáng, vì đứng vững được trong nhiều trào lưu, nhiều lớp sóng của giới teen như hiện nay.
Chị có nghĩ là mình đang bao biện cho việc mình không còn thích hợp với âm nhạc, với việc nhảy múa trên sân khấu? Lui hợp lúc hẳn cũng là một “chước khôn”?
Có thể lắm. Tôi rút lui là tôi sẽ nói thẳng. Giờ tôi lớn rồi, đâu cần phải cứng đầu nữa. Vài năm trước, người ta nói người mẫu làm gì biết hát, tôi nổi cáu và quyết làm bằng được. Giờ thì không. Tôi đã chuyên nghiệp hóa và đậm đà hơn. Nếu cứ phải chứng tỏ thì mình không còn thời gian nữa.
Nói tôi thoái lui trong âm nhạc? Cũng có thể! Chả việc gì phải cố gắng chứng tỏ mình hát được trên sân khấu tới… tuổi 70. Đừng hòng ai chỉ trích được tôi nữa! Tôi sẽ mỉm cười thôi!
“Chia tay Diễm, tôi như mất một phần thân thể”
Trong sự thành công của chị với âm nhạc có bóng dáng của một người con gái đặc biệt và âm thầm. Đó là Diễm – người quản lý một thời của chị. Khi Diễm ra đi, chị có thấy hoang mang? Và phải chăng chị mất phương hướng từ khi mất Diễm?
… (suy nghĩ). Thực ra định hướng âm nhạc của tôi có ngay từ đầu khi làm việc với nhạc sỹ Quốc Bảo. Diễm là người giúp tôi rất nhiều trong giao tiếp và những chuyện khác trong âm nhạc. Diễm đã giúp tôi đi đến thành công. Khi chia tay Diễm, tôi cảm thấy như mất đi một phần thân thể.
Một ngôi sao thành công, không phải chỉ vì tôi giỏi, mà là có một ê kíp tài giỏi phía sau. Hụt hẫng nhiều lắm. Nhưng rồi thời gian sẽ giải quyết được mọi chuyện. Tôi tự tạo cho mình những mục đích mới, những con đường mới. Thế nên không có anh Bảo, không có Diễm, thì tôi vẫn phải đi và cố gắng thành công.
Chị vừa nói, mất Diễm chị hụt hẫng như mất một phần thân thể. Thực ra hai người vẫn sống chung một thành phố, nếu muốn chị cũng có thể bù đắp cho Diễm bằng một cách khác, phải không?
Nếu như Diễm yêu cầu, dĩ nhiên tôi sẽ sẵn lòng…
Dường như khi công việc kết thúc thì mối quan hệ của chị và Diễm cũng dừng lại, sao không thể là những người bạn tâm giao?
Làm việc với nhau một thời gian dài, chúng tôi đã quá hiểu nhau nên “gu” nói chuyện cũng rất hợp. Với Diễm, tôi có thể ngồi café suốt mấy tiếng đồng hồ để tán gẫu về mọi việc. Những lúc gặp phải vấn đề khó xử, tôi vẫn thường gọi điện để tâm sự với Diễm và ngược lại.
Tôi nghĩ giữa tôi với Diễm có thể gọi là "tri kỷ" như kiểu trong phim chưởng Tàu (cười). Bốn năm làm việc chung, chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm không kể hết. Chỉ cảm thấy thương là hai đứa có những lúc la lết lề đường với vài cái cánh gà, lon bia cũng thấy vui cùng nhau.
Chúng tôi đã cùng nhau đi và nhận được quá nhiều kinh nghiệm. Để rồi lúc này, khi một chiều nào đó cùng ngồi nhìn lại, nhìn trên khuôn mặt nhau vẫn còn cả những dấu vết của năm tháng ấy, những năm tháng "cày bừa" vất vả…
Thường khi chia tay, người quản lý là người chịu thiệt nhiều hơn ngôi sao. Bởi họ không có tiếng, cũng không còn ngôi sao mà họ từng chiều chuộng, chăm sóc và cùng tạo dựng sự nghiệp. Chị có nghĩ vậy?
Người tạo nên ngôi sao đôi khi còn có tài hơn cả ngôi sao nữa. Với tôi, tôi thấy Diễm chẳng khó khăn gì mà tìm một người khác để bắt đầu lại. Nếu Diễm có một ngôi sao mới, hấp dẫn và tài năng hơn tôi, với mục tiêu là soán ngôi tôi, tôi cũng không giận Diễm.
Nếu ngôi sao mới ấy có tài thì tôi còn ủng hộ nữa. Vì tôi và Diễm là do ngưỡng mộ tài năng mà làm việc với nhau. Nên sắp tới khi công ty tôi chính thức ra mắt, Diễm sẽ về cùng đảm nhận vai trò đào tạo nhân tố mới cùng tôi. Biết đâu khi chúng tôi hợp sức, lại sẽ đưa ra một ngôi sao thế hệ mới.
"Châu về hợp phố" – một sự bù đắp chăng?
Có thể! (cười lớn)
Hết Quốc Bảo rồi Diễm đều đến rồi đi – phải chăng khi công việc và tình cảm bị trộn lẫn vào nhau thì đó là mầm mống của sự chia tay?
Khi làm việc với anh Bảo, thì tôi không dám phàn nàn về âm nhạc. Nhưng anh Bảo có nhiều vấn đề về chuyện riêng tư nên tôi không muốn làm người can dự quá sâu vào chuyện riêng của anh ấy.
Diễm cũng vậy, nói gì đi nữa thì chúng tôi vẫn sống hai cuộc đời độc lập, mỗi người cũng phải tự giải quyết những khó khăn của số phận mình thôi. Không đi tiếp được, dù cố trì kéo, thì lời chia tay cũng là hợp lẽ…
Tôi nghĩ, bất cứ ai cũng sẽ nảy sinh tình cảm đặc biệt cho đối tác, xuất phát từ sự tin tưởng khi làm việc. Nhưng nó phải có ranh giới. Tôi không cho phép mình đi qua ranh giới đó.
Ai cũng có vấn đề riêng của mình. Không thể nói bạn làm việc chung với tôi thì bạn phải giải quyết những vấn đề của tôi. Chỉ là sự chia sẻ ở chừng mực nào đó thôi, để làm việc chung dài lâu hơn.
Nghĩa là mọi mối quan hệ phải kết thúc khi một trong hai người muốn vượt qua ranh giới?
Cũng có thể là như vậy. Hoặc là tôi thấy bạn có nhiều vấn đề riêng tư của bạn quá mà tôi không muốn đi quá sâu vào đời bạn, vì như thế là tôi đang vượt ranh giới rồi. Tôi thấy ngay cả cuộc sống vợ chồng cũng vậy thôi, hay ho gì chứ việc can thiệp thô bạo vào cuộc sống cá nhân của người khác, sống hộ người khác.
Lỗi cơ bản của quan hệ tình cảm là mong muốn chia sẻ tận cùng và đòi hỏi đối tác cũng phải chia sẻ tận cùng. Tôi sống độc lập từ bé. Tôi về ở với gia đình được hai năm là dọn ra ở một mình. Mẹ tôi cũng chuẩn bị từ Na Uy về nước rồi, tôi thần tượng mẹ, nhưng tôi sẽ không ở chung với mẹ.
“Tại sao tôi lại phải sinh con với Trí Nguyễn?”
Chị quá rõ ràng và rành mạch, nên chị cô đơn chăng?
Có thể lắm. Lâu lắm rồi tôi chẳng tìm được ai làm tôi say đắm. Tôi không khô khan, nhưng tôi biết rõ mọi chuyện.
Phụ nữ sống một mình thì sao nhỉ?
Cái mất thì ai cũng biết, ăn một mình, làm một mình. Nhưng cái nghề của tôi là cái nghề huyên náo, đi đâu cũng đầy ắp âm thanh, nên về nhà lại chỉ muốn được một mình. Giây phút nằm trên giường đọc một cuốn sách cũng là một điều quý giá. Mình đi đâu, mình làm gì cũng sẽ thoải mái hơn, cái quan trọng là cách mình nhìn vào sự một mình đó ra sao.
Chị đã ba mươi, có thể không cần đàn ông, mà chẳng lẽ lại không cần một đứa con sao?
Năm 28 tuổi, tôi nghĩ năm 30 tôi sẽ lấy chồng, không chồng thì cũng sẽ có con. Nhưng rõ ràng trong cuộc sống không thể nói trước được. Không lẽ giờ mình chạy ra đường tìm loạn lên, kiếm đại một ông chồng để… sinh con?
Thì chị sinh con với… Trí Nguyễn đi, anh ấy cũng đẹp, giỏi và hiểu chị, bây giờ cũng độc thân rồ?
Tại sao lại phải sinh con với anh Trí Nguyễn nhỉ? (cười lớn)… Bạn tôi vấp chuyện đó nhiều lắm, hấp tấp lấy chồng rồi sinh con, họ lên lịch cho chuyện đó rồi gặp ngay bất hạnh. Sinh con xong rồi lại chia tay.
Thôi, cái gì tới sẽ tới, duyên chưa tới mình ép ai bây giờ. Sinh con thụ tinh nhân tạo cũng được, cũng đủ khả năng tự nuôi, nhưng mà thời điểm này thực sự không thích hợp.
Tôi làm việc điên cuồng thế này, nuôi con vào lúc nào đây? Với lại không phải cái gì tôi muốn là được (cười). Bây giờ tôi đang thăng bằng tuyệt đối trong cuộc sống, nên đặt ra vấn đề này chưa hợp lý.
Xin hỏi thật, chị còn yêu Trí Nguyễn không?
Sao hỏi vậy? Yêu nhau như trong phim hả? Câu hỏi này riêng tư quá. Tôi không muốn phô bày chuyện của tôi và Trí Nguyễn trên báo nữa. Thời gian qua ồn ào quá, có nhiều sự hiểu lầm. Bất cứ câu trả lời nào cũng có thể gây ra những dư luận trái chiều.
Vâng, có quá nhiều hiểu lầm, nên lẽ ra chị cần chia sẻ thật, vì những người yêu mến chị muốn biết sự thật hơn là những tin đồn…
Bây giờ ai cũng nghĩ là mình biết, ai cũng nói chúng tôi yêu nhau, sống chung một mái nhà, đóng phim như hình với bóng… Nhưng, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn thôi. Hiện tại tôi và anh Trí bị quá nhiều lời đồn, như là lời đồn kết hôn chẳng hạn. Từ giờ, tôi sẽ không quan tâm là có hay không trong những câu hỏi về quan hệ của tôi và anh Trí nữa. Nó thật là nhạy cảm!
Để nó mơ hồ thì sẽ quyến rũ hơn?
Có thể! (cười)
Nhưng nếu chỉ là tin đồn, mà chị để mọi thứ lửng lơ như vậy, là chị tự giết mình, chị đang chơi dao hai lưỡi, tự giăng rào thép gai chặn mọi đàn ông khác đến với mình?
Chẳng có gì được và mất cả. Đã tin vào nhân duyên thì phải biết tin vào mọi chuyện.
Tôi sống cuộc đời của riêng mình, vậy thôi!
Ảnh: Phạm Hoài Nam
Make-up: Cutie
Hair: Cường Hoàn Lệ
Stylist: Leo
Trang phục: DMC (Villa FB Sương Nguyệt Ánh, Q.1)