– Ra trường chưa tròn một năm nhưng hành trang của Phi Anh đã có hai vở nhạc kịch “cháy vé” và chuẩn bị công diễn vở thứ ba. Nếu so với chính những người bạn học của mình, Phi Anh đã tạm được gọi là thành công?
– Nhiều người hỏi tôi tại sao không xây dựng dự án với những vở diễn mới tinh mà dựng lại “Góc phố danh vọng” (ra mắt năm 2012), “Đêm hè sau cuối” (ra mắt năm 2013) và ra mắt một vở diễn mới duy nhất: “Mộng ước”. Nhưng tôi thấy một tác phẩm có sức sống qua thời gian mới thực sự có điều gì để nói. Vì thế, hạnh phúc của tôi trong dự án lần này không phải là số lượng những đêm diễn cháy vé được tăng lên, mà ở việc tôi nhìn thấy sản phẩm của mình sau 4 năm vẫn sống và dường như có thêm đời sống khác.
Ở Mỹ người ta không định giá mọi thứ theo cách thông thường vì đó là một nơi có quá nhiều dị biệt. Tôi cũng tự biết, những vở diễn của mình có thể đã thuyết phục được khán giả Việt Nam nhưng nếu so với thế giới, nó chưa có gì đột phá, chưa có đóng góp gì cho chuyên môn nhạc kịch.
Bên cạnh đó, ở Mỹ có những hạn chế nhất định về hoàn cảnh nên các bạn không làm được như tôi. Mỹ là đất nước quá bình đẳng, nơi ấy cũng có quá nhiều người khổng lồ nên hạt cát vẫn là hạt cát. Còn ở đây hạt cát nhưng có… quan hệ có thể làm được. (Cười)
– Và “hạt cát” Phi Anh đã đi đến hôm nay vì… quan hệ?
Cách đây 4 năm, nếu ông chủ Truyền thông Lê (ông Lê Quốc Vinh, Chủ tịch Le Group – PV) không giúp, tôi không bao giờ có thể làm được vở diễn đầu tiên. Từ những điều đầu tiên đó, tôi được mọi người quan tâm và có thêm động lực để làm tốt hơn. Cộng với bản chất hám danh, tôi cứ mỗi ngày muốn làm thật tốt. Ở Mỹ, muốn quen với ông trùm truyền thông đâu đơn giản. Nên nếu không có những cơ hội của bốn năm trước, còn lâu tôi mới được như bây giờ.
Tất nhiên lúc này chắc chắn tôi đã lớn hơn hạt cát. Tôi cũng đã nhận được rất nhiều cơ hội, thấy nhiều người muốn hỗ trợ và chìa tay với mình.
Mọi người đều nhìn thấy thành công của tôi trong năm qua, chỉ riêng tôi và những người bạn trong êkíp từng có lúc không còn nước mắt để khóc bởi những khó khăn đột ngột xuất hiện.
Thực tế, nhà tài trợ hiện tại không phải đơn vị đầu tiên ủng hộ tôi. Khi ra trường, vì có nhà tài trợ tôi mới quay về nước quyết định thực hiện dự án này. Nhưng đến tháng 6, nhà tài trợ đột ngột thoái lui. Tôi đã cực kỳ khủng hoảng. Trong lúc không biết phải làm cách nào, nhà tài trợ mới xuất hiện và đi cùng chúng tôi đến lúc này. Bây giờ tôi lại rất rất mừng vì nhà tài trợ cũ đã bỏ mình.
– Ở một đất nước thiếu những hạt cát và thiếu cả những người khổng lồ trên con đường mình theo đuổi, nó là cơ hội hay khó khăn với anh?
– Tôi không coi Việt Nam là con số 0, vì xung quanh tôi, tôi thấy nhiều người có sự hiểu biết và sở thích về nhạc kịch. Đó là lý do tôi tin một ngày, lần lượt những điều khác sẽ xuất hiện và tôi không bi quan về tương lai của ngành. Tôi biết có nhiều người giỏi hơn mình, tâm huyết hơn mình, chỉ là họ đang ấp ủ và họ chưa làm đấy thôi hoặc họ đang ở nước ngoài. Người Việt giỏi không thiếu.
– 21 tuổi có “Góc phố danh vọng”, 22 tuổi có “Đêm he sau cuối” và 25 tuổi là “Mộng ước”. Nếu để chính mình miêu tả về từng vở diễn, nó sẽ là…?
– “Góc phố danh vọng” là câu chuyện của những con chim, “Đêm hè sau cuối” là câu chuyện của những người ngoài hành tinh, và “Mộng ước” có thể là một câu chuyện tám trên xe Uber. Tất nhiên, khán giả có thể có một hình dung khác.
Tôi viết “Góc phố danh vọng” bằng tất cả sự trong sáng mình có và thấy thật may là đã kịp làm nó ở lúc mình có thể hồn nhiên đến vậy. “Đêm hè sau cuối” được tạo ra bởi một kẻ háo danh làm mọi cách chứng tỏ mình (cười). Và “Mộng ước” thì khác, nó là sản phẩm của một người đã biết kể cả thành công và thất bại, nhưng tôi muốn bảo vệ trải nghiệm của khán giả nên sẽ không hé lộ điều gì.
– Làm đến vở diễn thứ ba nhưng người ta vẫn gọi các tác phẩm của Phi Anh là sản phẩm nghiệp dư, anh có buồn không?
– Tôi không bao giờ giận hay buồn vì điều đó, bởi quả thật các diễn viên của tôi nghiệp dư thật. Sự nghiệp dư ấy gây ra nhiều stress trong quá trình tập luyện và dựng vở. Nhưng tôi có “lời thề” vẫn chỉ sử dụng diễn viên nghiệp dư. Vì, về chuyên môn có thể họ không hiểu cả những điều đơn giản nhất, nhưng họ có năng lượng và sự tử tế mà tôi nghĩ có khi còn nhiều hơn một người chuyên nghiệp, vì thế họ luôn nỗ lực hết sức và sáng tạo không giới hạn. Tôi trân trọng điều đó và tôi yêu quý họ. Tôi nghĩ chỉ cần vài người giữ vai trò chủ chốt chuyên nghiệp là được rồi.
Tôi chỉ ghét nhất khi ai đó gọi các vở diễn của mình là tác phẩm thử nghiệm. Hoặc họ gọi đây là cuộc chơi. Tôi không chơi và cũng không thử gì hết.
– Năm 2016 với Phi Anh là…?
“Ngày trước tôi chảnh lắm, tôi nhìn nhiều người lớn và thấy sao họ tệ thế. Rồi lúc này tôi lại thấy, trời ơi, chỉ cần sống đến tuổi của họ, trải qua những chuyện như họ, chèo chống được với cuộc đời đã là tốt lắm rồi.” – PPA
– Sự hài lòng. Tôi hài lòng không phải vì những thành tích đạt được mà tôi nhận ra mình có những kỷ niệm không thể quên. Đó là cảm giác khi thất bại có những người bạn bên cạnh, rồi chính họ lại cùng mình đi tới thành công. Cảm giác đó nó quý vô cùng. Và trải qua những chuyện đó, tôi thấy mình lớn hơn.
Ngày trước tôi chảnh lắm, tôi nhìn nhiều người lớn và thấy sao họ tệ thế. Rồi lúc này tôi lại thấy, trời ơi, chỉ cần sống đến tuổi của họ, trải qua những chuyện như họ, chèo chống được với cuộc đời đã là tốt lắm rồi. Một năm thôi nhưng nó khiến tôi trở nên khiêm tốn hơn, bình tĩnh hơn.
– Cảm ơn những chia sẻ của Phi Anh!