Chúng tôi đặt chân đến Leh, thủ phủ của vùng Ladakh vào một buổi sáng mùa thu se lạnh tuyệt đẹp. May mắn vì không bị ảnh hưởng quá nhiều từ chứng sốc độ cao, cả đoàn vẫn vui vẻ trò chuyện, tận hưởng bầu không khí trong lành và những cơn gió mát lạnh thốc vào người trên vùng đất cao đến 3.000m so với mực nước biển.
Mục đích chính của hành trình này là chinh phục cung đường off-road mà khi tôi nhắc đến, ai cũng lắc đầu: từ Leh đến Zanskar, đã thế, lại còn đi bằng xe mô tô. Một cặp vợ chồng trẻ người Việt vừa quay về từ cung đường này hết lời can ngăn chúng tôi, họ nói cung đường đó nổi tiếng với địa hình lởm chởm đá, đèo dốc cheo leo, nhiều khúc thậm chí không có đường đi. Sau khi tổ chức nhanh một cuộc họp, bọn tôi thống nhất: cứ đi, cho đến khi không thể đi tiếp được nữa mới quay về. 3 ngày sau đó được dùng để làm quen với độ cao và những con xe tay côn Royal Enfield, loại xe chuyên trị địa hình khó nhằn.
8 giờ sáng, ngày đầu tiên của cung đường Leh – Zanskar, đi cùng chúng tôi là xe ô tô hỗ trợ và 2 người bản địa có nhiệm vụ dẫn đường, sửa xe cho đoàn. Dẫu đã tìm hiểu về vùng đất này, đoạn đường 200km đầu tiên vẫn làm chúng tôi choáng ngợp bởi vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng. Cảm tưởng như nếu giơ máy lên bấm bất kỳ khung hình nào cũng có được một tấm ảnh đặt làm hình nền cho máy tính. Những ngọn núi đá hùng vĩ đủ sắc màu, bên dưới là dòng sông trắng xóa chảy uốn lượn, hai bên bờ là những hàng cây đã dần chuyển sang sắc vàng. Tối hôm đó nghỉ chân tại thành phố Kargil, cả bọn sướng rơn vì có nước ấm để tắm sau mấy ngày phải tắm bằng nước lạnh. Ký ức đẹp đẽ về ngày đầu tiên giống như sự bình yên trước “cơn bão” mà chúng tôi phải chịu đựng vào những ngày sau đó.