Trọng nói, anh vốn là tay ghiền công nghệ sinh học, ngay từ thời đi học. “Ngày đó đọc báo, xem TV mà nghe nói đến những thuật ngữ chuyên môn như giải mã trình tự gene, tôi tò mò lắm. Cái năm tôi chọn trường đại học để thi, cũng là năm tôi chứng kiến sự ra đi nghiệt ngã của những người bạn học đã không may để mình bị trượt dài trong tệ nạn ma túy và căn bệnh thế kỷ AIDS. Điều đó lại càng thôi thúc tôi quyết tâm theo đuổi ngành học về công nghệ sinh học để đi theo con đường nghiên cứu vaccine phòng ngừa dịch bệnh”.
Đó cũng là lý do khiến đường đến trường đại học của Trọng có phần kịch tính và éo le hơn người khác. Khi anh quyết định khăn gói quả mướp vào Huế để theo học ngành Công nghệ Sinh học tại trường Đại học Khoa học Huế, thay vì Đại học Y như mong muốn của bố mẹ, anh đã gần như chấp nhận… bị từ mặt. Vaccine giúp anh chống lại sự thỏa hiệp lúc ấy không gì khác là quyết tâm theo đuổi bằng được ước mơ hướng nghiệp của mình. Để rồi tận 6 tháng sau, khi “đánh liều” về thăm nhà, cậu con trai bướng bỉnh có vẻ ngoài hiền khô ấy mới được bố mẹ “xóa bỏ lệnh cấm vận”.
Và tới đây, Trọng lại được về nhà, sau cái “lệnh cấm vận” mà anh và cộng sự tự đặt ra cho mình, trong cuộc đua tăng tốc nghiên cứu vaccine đẩy lùi đại dịch.