15 năm trước, khi mới đặt chân đến Sài Gòn, câu hỏi đầu tiên của tôi là: ở một nơi mà mọi ngõ ngách đều có bóng người, kiếm đâu ra chỗ để… khóc đây?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bao lần sướt mướt của tôi đều tìm được chỗ để nương thân.
Những mảng xanh thành phố mà “họp hành” thường xuyên, e rằng bí mật của tôi sẽ bị lộ tẩy mất. Vì hết lần này đến lần khác, bao tàng cây cổ thụ đã che chở cho sự yếu đuối của tôi, bao thảm thực vật đã rò rỉ rung động của cây để xoa dịu những trận buồn tủi, bao đám phù du bên bờ hồ đã cận kề, mặc cho tôi tư lự dưới trời tự do. Chính Sài gòn đã bảo bọc cho phần con người mềm rũ đến sa ngã của tôi bằng năng lượng hào sảng, nhiệt thành ấy.