Là một người hướng nội, những ngày đầu trong “cuộc bế quan tỏa cảng” diện rộng diễn ra không chút khó khăn với tôi. Tôi đã-từng-nghĩ mình sẽ vượt qua “nhẹ nhàng” như một con cá quẫy đạp trong vùng biển tự nhiên của nó. Laptop, điện thoại, vài cuốn sách, mấy chai rượu vang ướp lạnh, loạt tin nhắn xuất hiện từ lúc mở mắt tỉnh dậy cho đến khi nấn ná lên giường đi ngủ, những kết nối hiện hữu bằng hình ảnh bé xíu trên cửa sổ chat: công việc, bạn bè, gia đình. Mọi hỉ nộ ái ố đời thường giờ nằm cả trong một chiếc màn hình.
Đó hẳn đã từng là giấc mơ với nhiều millennial như tôi: đủ để cảm thấy mình là một phần của cộng đồng lớn hơn, đồng nghĩa với phần quan trọng trong tháp nhu cầu Maslow đã được đáp ứng, vừa chẳng tốn quá nhiều công sức và thời gian cho những cuộc di chuyển hay lao mình vào cơn bão xe cộ với đủ mọi thể loại ô nhiễm trên đường.