Khi có một đứa con là cuộc đời mỗi người đã bước sang một trang mới. Anh có thể chia sẻ những cảm xúc đặc biệt khi hai thiên thần xuất hiện trong đời mình?
Bé gái đầu – Suri, là con của em gái tôi, tôi nhận nuôi khi bé chưa đầy 3 tuổi. Gia đình đổ vỡ, mẹ bé bị trầm cảm nên đã sang định cư tại Úc để tìm lại sự cân bằng cho bản thân. Nhận nuôi bé, ngoài việc làm em gái yên tâm, tôi muốn trở thành chỗ dựa tinh thần để bé hiểu luôn có một người đáng tin cậy bảo vệ mình.
Đến khi có Pu – con trai tôi – thì lại là 1 trải nghiệm khác, khi thấy một đứa bé chào đời bằng kết tinh tình yêu giữa tôi và vợ cũ, đó là niềm hạnh phúc vỡ oà. Tôi xúc động khi thấy con giống mình ngày nhỏ như đúc, và tôi muốn làm tất cả, dành hết những gì tốt đẹp nhất cho con.
Người khác khi làm cha sợ mình không có đủ khả năng kinh tế, người sợ vụng về, người lại sợ… con khóc. Riêng anh, anh sợ nhất gì khi làm cha?
Hiểm nguy và bệnh tật có thể xảy đến với con bất kỳ lúc nào mà thể lường trước hay làm gì được. Có lần con tôi bị ngộ độc thực phẩm, nằm viện cả 10 ngày, nhìn con lả người, sốt, mệt mỏi và đau đớn mà tôi chịu không nổi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau lòng và bất lực như vậy. Lúc đó, tôi ước thà cho mình nhận nỗi đau đó gấp 10 lần, 100 lần thay con tôi cũng chịu.
Là nhạc sĩ kiêm “nghệ sĩ hài nhân dân”, chắc trong nhà anh không bao giờ thiếu tiếng cười?
Hiển nhiên rồi. Gì chứ nhà tôi không có gì ngoài tiếng cười. Tôi muốn mình là “cạ cứng” của các con. Kiểu như chúng có thể trêu đùa, chọc ghẹo tôi, hay chụp hình dìm hàng, thậm chí giành ăn với tôi đều được cả. Chỉ tụi nhỏ mới làm tôi bật cười một cách sảng khoái, điều mà đã từ rất lâu rồi tôi không có được.
Tôi thích nhất mỗi lần dẫn con đi mua sắm, mấy cô bán hàng lúc nào cũng hỏi: “Ba anh em đi mua đồ hả?”, rồi khi biết tôi là cha thì ai cũng nhạc nhiên kiểu: “Sao trông em trẻ dzậy? Mới hai mấy mà đã hai đứa rồi hả? Giỏi quá ta!”. Biết sao được, nhan sắc cha chúng vốn đã đẹp vầy rồi (cười).