Về lại Việt Nam, trong dòng hồi tưởng về chuyến đi Tây Tạng, Thúy nhận ra trong khi mọi người cảm thấy mệt mỏi vì không khí loãng vùng cao nguyên, cô lại có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng. Sức bền mà Thúy có được là nhờ những tháng ngày luyện tập yoga.
Thúy cũng ý thức được rằng, cô sẽ còn dễ dãi với bản thân mình chừng nào chưa gắn mình vào trách nhiệm tập thể. Và ngay lập tức, cô quyết định trở thành một giáo viên yoga.
Thúy tiếp tục lên đường, đến Ấn Độ để nghiên cứu và học yoga trong vòng 2 tháng. Cô không chọn “thủ phủ yoga” Rishikesh vì cho rằng nơi đó đã bị thương mại hóa và có thể chất lượng các khóa học sẽ không được đảm bảo. Thay vào đó, cô chọn một trung tâm ở Kalimpong, nơi nhìn ra Kanchenjunga – đỉnh núi kết nối Bhutan, Nepal và Tây Tạng. Đây là một thị trấn yên bình nằm ở phía Tây Bengal, Ấn Độ, cũng là nơi nhiều người Tây Tạng lưu vong do không thể trở về quê hương. Homestay mà cô ở là của một cặp vợ chồng người Tạng, họ cũng là chủ của trung tâm yoga cô sẽ theo học. Cụ của bác gái chủ nhà là một trong hai giáo viên của Đức Đạt Lai Lạt Ma hiện tại, gia đình bác là một trong những gia đình chính trị quan trọng nhất của Tây Tạng, hiện đang lưu vong tại Ấn.
Xuyên suốt khoảng thời gian theo học khóa yoga này, mỗi ngày Thúy đều thức dậy từ tờ mờ sáng để đi bộ trong không gian tối, lạnh và mù sương tới trường. Thời gian biểu của cô khá sít sao khi phải tham gia các lớp học từ 6 giờ sáng đến 7 giờ tối. Tại đây, cô học yoga, kỹ thuật thiền, các tư thế, các bài tập thở, giáo lý Tây Tạng và cả giải phẫu học (để hiểu hơn về cấu trúc xương, cơ và khớp trong cơ thể nhằm hướng dẫn các tư thế cho học viên một cách chính xác và an toàn). Những ngày được tan học khi trời còn quang, Thúy thấy một biển mây khiến cô nhớ đến “thị trấn trong sương” Sapa nơi quê nhà.