Gen C (Covid Generation) là một thuật ngữ quốc tế được sử dụng gần đây để chỉ thế hệ trẻ em đang và sẽ trải qua đại dịch Covid-19. Một cơn đại dịch thế kỷ khiến cho mọi thứ trở nên đảo lộn, các giá trị thay đổi, những khái niệm mới hình thành, những biên giới đóng lại, lằn ranh sinh tử ngày càng mong manh, nỗi sợ hãi có thể đến từ một cái ôm… Tôi có cảm giác chúng ta vẫn còn đang ở mãi những ngày đầu năm 2020, khi những tin tức đầu tiên về SARS-CoV-2 xuất hiện khiến người ta lo lắng. Thời gian của 2 năm qua như bị đóng băng lại khi phần lớn chúng ta đều mắc kẹt trong những bức tường của ngôi nhà mình, trong công việc đã chuyển sang hình thức “work from home” toàn thời gian, trong các mối quan hệ bị ngăn cách địa lý, trong những dự định dang dở, trong nỗi nhớ những chuyến du lịch, trong từng niềm vui nỗi buồn của đời sống hằng ngày… Rồi giữa cơn đại dịch toàn cầu ấy, như một niềm hạnh phúc lẫn hoang mang, tôi phát hiện mình có thai. Khi tôi nói “chúng ta đang mắc kẹt”, tôi thậm chí còn chưa tưởng tượng được Gen C – những em bé trong đại dịch – sẽ “mắc kẹt” thế nào.
Khi dịch bệnh lên đến đỉnh điểm ở châu Âu vào năm ngoái, tôi đang sống tại Đan Mạch. Mọi thứ dù không đến nỗi vượt quá tầm kiểm soát như ở nhiều nước châu Âu khác, nhưng cũng đủ khiến cuộc sống trở nên kỳ quặc.
Tôi còn nhớ mình đã có một thai kỳ gắn liền với cái khẩu trang, chai sát khuẩn, giữ khoảng cách với tất cả mọi người, những lần test Covid liên tục. Toàn bộ các lớp học tiền sản bị hủy khiến vợ chồng tôi chỉ còn cách xem những video hướng dẫn chung chung trên YouTube. Suốt hơn 9 tháng mang bầu, tôi được theo dõi và chăm sóc bởi hai nữ hộ sinh, nhưng buồn cười là mãi đến lúc đẻ thì cả tôi lẫn họ đều chưa một lần biết rõ mặt nhau vì lúc nào gặp cũng phải đeo khẩu trang kín mít.