Anh thường hay nhắc tới bà của mình, đó có phải người ảnh hưởng nhiều nhất đến anh?
Từ nhỏ tôi đã thân nhất với bà. Bà đọc rất nhiều sách và thường hay kể cho tôi nghe, bà cũng luôn tự hào về việc tôi đam mê ca hát. Vốn liếng chữ nghĩa, văn thơ của tôi hầu như đều xuất phát từ bà.
Cuộc sống của bà vốn lam lũ mà khi tôi có chút thành công, có thể lo cho bà tốt hơn, cho bà ăn những món ngon hơn thì bà đã mất. Tôi day dứt mãi vì đến khi nhắm mắt, bà vẫn chưa được nhìn thấy tôi trưởng thành, thậm chí còn chưa biết tôi nghề ngỗng ra sao. Sau này, dù tôi có giàu hơn gấp bao nhiêu lần thì tôi vĩnh viễn cũng không thể đưa bà vào cùng hưởng chung với tôi cuộc sống ấy. Mỗi lần nghĩ đến cảm giác đó, tôi khó lòng mà chấp nhận.
Mẹ anh – một nghệ sĩ cải lương – có phải là người truyền cho anh cái máu âm nhạc từ nhỏ?
Đúng vậy, nhưng mẹ nói tôi đừng bao giờ hát cải lương, hát không hay thì tốt nhất đừng hát. Thật ra mẹ cũng chưa bao giờ nghĩ có ngày tôi sẽ trở thành ca sĩ. Bà chỉ nghĩ tôi thích ca hát cho vui vậy thôi.
Cách đây nhiều năm, đó là lần đầu tiên tôi lên Sài Gòn để học nhạc. Ngày tôi đi, mẹ bịn rịn lo lắng, dặn dò đủ thứ. Mẹ bảo tôi phải cất tiền ở nhiều chỗ để khỏi bị trộm cướp, điện thoại phải luôn còn pin để có gì còn gọi về nhà, mẹ sợ tôi một mình lên Sài Gòn dễ bị bắt cóc nữa (cười).
Sau này mẹ lên đây sống chung với tôi. Tôi là thằng con trai rất bướng nhưng lại rất thương mẹ. Hễ rảnh một chút là tôi chỉ muốn ở nhà chơi với mẹ, dẫn mẹ đi chỗ này chỗ kia ở Sài Gòn, không muốn bỏ mẹ ở nhà một mình. Mẹ rất tâm lý và lúc nào cũng tin tưởng sự chọn lựa của tôi. Mẹ bảo tôi ít nói nhưng là người chỉn chu trong suy nghĩ.