Cuối cùng, chị thấy đạo diễn Nguyễn Quang Dũng là người như thế nào trong nghệ thuật?
Độ điên và độ lì ngầm của Dũng từ năm lớp 6 tới bây giờ vẫn vậy. Thậm chí hồi đi học, Dũng còn “sốc” hơn bây giờ. Người ta đặt cho Dũng biệt danh Dũng “khùng” mà.
Thời đó, không có ai là con của một nhà văn nổi tiếng mà lại dốt văn như Dũng. Không phải ổng thiếu kiến thức, mà ổng không chấp nhận cách dạy rập khuôn của trường. Lúc đó, cá tính của Dũng là điều rất khác biệt. Chưa bao giờ tôi thấy Dũng lớn tiếng với bạn nữ, còn đánh lộn với con trai hay không thì tôi không biết.
Nhưng Dũng rất lì và lấc cấc. Nếu tôi là cô giáo, tôi cũng khó chịu. Tôi nhớ có lần cô phạt Dũng và quát: “Em có thể nhấc đôi dép cao lên được không? Em tỏ thái độ gì thế?”. Dũng không nói gì mà lấy cặp đi thẳng lên phòng giám thị làm kiểm điểm.
Nhiều người kể anh Dũng rất hay chọc ghẹo chị trên phim trường?
Trong công việc, Dũng như Doraemon vậy, đáng yêu vô cùng. Dũng luôn cười đùa với mọi người và khuyến khích diễn viên của mình thử nghiệm cách diễn mới. Bất kể tình huống nào xảy ra, Dũng cũng rất bình tĩnh.
Dũng luôn có cách nói chuyện với người khác sao cho khéo léo nhất. Nhưng với tôi thì ổng chia sẻ mọi thứ rất dễ dàng. Ví dụ, Dũng hay nói: “Bà Ánh, bà diễn chỗ đó lại dùm tui cái nha”.
Hầu như những yêu cầu của Dũng trong việc diễn xuất, tôi đều thấy hợp lý và thậm chí là yêu cầu hơi ít nữa. Dũng hay nói tôi bị nghiêm trọng hóa vấn đề, cái gì cũng muốn tốt nhất. Tôi cần thả lỏng tâm lý ra một chút thì mọi thứ mới tốt lên được.