Ngoài ra, còn có một bức tranh khác của Chu cũng khiến mẹ lặng người khi trông thấy. Ấy là giữa những ngày Sài Gòn giãn cách, như bao người, chị Sương cũng có lúc bí bách, và thường chị cắm hoa để tìm quên. “Bình thường thì đó là một sở thích. Nhưng khi tôi thức cắm hoa xuyên đêm, hết bình này tới bình khác, thì có nghĩa là xả stress, là ‘nhà có biến’.” – chị Sương chia sẻ. Chu rất hay đọc được những tín hiệu đó của mẹ, và lặng lẽ chia sẻ bằng những bức tranh tặng mẹ. Nhưng có một lần, hẳn cũng bị stress, em tự dưng kêu: “Bình hoa đó là bình hoa muỗi á, cắm nhiều hoa chỉ tổ hút muỗi mà thôi” (Chu có vẻ bị muỗi ám ảnh), thế là chị Sương dỗi con, dẹp hết không cắm hoa nữa. Hôm sau, chị đi công tác về thì bất ngờ thấy bức tranh Chu vẽ, nhanh chưa từng thấy, chính là bình hoa chị đã bỏ đi kia. Chu muốn chuộc lỗi vì đã trót lỡ lời với mẹ, dường như thế cũng là một cách để đền lại bình hoa cho mẹ. Và chị Sương ngầm đặt tên cho bức tranh là “Bình hoa muỗi”, để nhắc nhớ kỷ niệm nhỏ ấy giữa hai mẹ con. Kỷ niệm nhỏ, nhưng là một niềm yêu thương thật lớn.
Thường thì Chu thích vẽ tranh khổ lớn, tranh phong cảnh, và là đại cảnh. Là một cánh rừng thu tại Canada, trong một chuyến Chu sang thăm hai anh đang du học tại đó, nơi cậu bé yêu thiên nhiên sung sướng lăn mình trên thảm lá rụng và reo lên với mẹ. Là ráng chiều rực rỡ với những đám mây ngũ sắc Chu chưa từng thấy bao giờ trong một buổi chiều bình yên tại vùng biển Hồ Tràm, nơi em theo mẹ về “ở ẩn” trong những ngày Sài Gòn giãn cách. Là một buổi sáng mù sương ở Hạ Long, khi trên vịnh biển thấp thoáng những cánh buồm thưa nhặt. Hay những cung ruộng bậc thang mênh mang ở Mù Cang Chải mùa nước đổ…