Từ bao giờ em muốn mình sẽ trở thành một nghệ sĩ?
Từ nhỏ em đã hay dùng bút màu vẽ lên tường nhà nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ vẽ cũng là một nghề. “Nghề” theo em nghĩ phải là những công việc theo kiểu mình có một văn phòng để đến chấm công, ăn lương và đi đi về về mỗi ngày. Cho đến năm 17 tuổi, khi đi du học Mỹ, em mới gặp được một cô giáo dạy vẽ, người đã truyền cho em niềm tin vào sở thích của mình. Em chọn trường School of Visual Arts (New York) khi lên đại học và nhận ra đây đúng là môi trường mình có thể bày tỏ cảm xúc một cách thoải mái. Em không phải một người giỏi nói hay giao tiếp, nhưng có thể truyền đạt mọi suy nghĩ của mình vào tranh. Vẽ đối với em giống như tự nói chuyện với chính mình.
Nhưng em cũng không tính rằng mình sẽ làm họa sĩ. Lúc vào đại học, em chọn ngành vẽ minh họa (illustration) vì nghĩ đó là công việc dễ kiếm tiền nhất. Em cần phải chứng tỏ với ba mẹ rằng mình hoàn toàn có thể kiếm sống với nghề này. Nhưng cuộc đời cứ đẩy em đi, những người thầy mà em gặp đều có xu hướng thiên về tranh nghệ thuật hơn là vẽ minh họa, họ đã giúp em rẽ sang con đường này.
Trong khoảng 2 năm trở lại đây, các tác phẩm của em thường xuất hiện hình ảnh những cô gái với mái tóc rất dài. Dù trong khung cảnh nào, ngay cả khi đang cầm một con dao tự cứa mình chảy máu, thì ở họ cũng toát lên vẻ đài các, duyên dáng. Đó là hình ảnh tưởng tượng trong đầu em hay đến từ một câu chuyện nào?
Em luôn dùng tranh để bày tỏ điều mà em suy nghĩ. Nếu cần một câu trả lời ngắn, thì những cô gái đó chính là em và cách em nhìn bản thân em.
Còn câu trả lời dài hơn thì là: những năm 18-19 tuổi em từng có rất nhiều vấn đề với cơ thể mình, cách nhìn có phần hơi nặng nề khi em nhận ra ở mình những điều không hoàn hảo. Em vẽ những nhân vật có cơ thể giống em ngoài đời vì em muốn nhìn bản thân mình với một ánh mắt hiền hậu hơn, ngưng trách móc. Giờ thì em không nghĩ như vậy về mình nữa, nhưng vẫn tiếp tục vẽ những hình ảnh này. Các cô gái trong tranh của em giờ đã trưởng thành hơn, nữ tính hơn, không sợ buồn hay sợ phải đối diện với những cảm xúc khó nói nữa.
Tranh của em có khá nhiều bức chân dung đặc tả, trong đó phảng phất sự do dự, nghi vấn hay sầu đau. Nhân vật trong tranh – hay chính em – như đang trôi trong một dòng suy nghĩ nào đó. Em đã chớp lấy những cảm xúc nào trong đời sống thường ngày để vẽ nên những bức tranh này?
Ngày xưa em có nhiều cảm xúc tiêu cực như tức giận, thấy không ai hiểu mình, nên xem tranh của em hồi đó sẽ thấy có nhiều màu đỏ, những cô gái em vẽ cũng có vẻ hung dữ. Giờ thì em có thể vẽ cả lúc vui, lúc đắn đo, lúc trong em có điều gì đó thay đổi. Gần đây nhất, nỗi sợ và sự chấp nhận nỗi sợ là cảm hứng rất lớn cho em. Một phần vì dịch, em dành rất nhiều thời gian để ở một mình, trong những cuộc đối thoại với bản thân và bạn bè, em phát hiện ra rất nhiều cảm xúc mà em chưa bao giờ thật sự nhìn thẳng vào nó.