Lúc này chị vẫn liên lạc với gia đình chứ?
Tôi cố gắng hạn chế đến mức thấp nhất có thể vì như chị biết đấy không phải chỉ gia đình tôi mà với xã hội bên ngoài cũng vậy, xăm hình cần có thời gian để được chấp nhận. Thật ra thỉnh thoảng tôi vẫn xuất hiện trong những buổi họp mặt gia đình. Lý do duy nhất là vì bà. Những lần như vậy tôi đều mặc quần áo dài tay để che hình xăm. Không phải tôi e ngại gì nhưng tôi biết nhà không ai thích nên thôi mình cũng hạn chế đừng cho người ta thấy.
Khoảng cách ấy được rút ngắn như thế nào?
Có lẽ khi ba mẹ tôi hiểu rằng xăm hình không… đưa tôi vào con đường lầm lạc (cười). Ngược lại nó giúp tôi có cuộc sống ổn định và… kiếm được một tấm chồng (cười to).
Trong suốt mấy năm đó tôi đã chứng minh cho gia đình thấy rằng với nghề xăm tôi có thể kiếm tiền một cách lương thiện, tự nuôi bản thân mình, quen thêm nhiều bạn cùng sở thích nhưng không ai là dân côn đồ và không làm gì phạm pháp cả.
Khi mối quan hệ của tôi và gia đình được cải thiện thì mọi người cũng cởi mở hơn. Chị Hai là người đầu tiên trong nhà kêu tôi xăm cho chị ấy nhưng vì cũng nhát tính nên toàn giấu. Đến khi họ hàng vô tình nhìn thấy thì khen hình xăm đẹp và có ý nghĩa. Rồi mọi người tìm đến tôi hỏi han nhiều hơn. Từ đó mọi quan điểm tiêu cực ban đầu không còn nữa. Thay vào đó ai cũng nhận thấy xăm hình là một môn nghệ thuật thực thụ. Mấy cô, mấy dì thậm chí còn nhiệt tình giới thiệu bạn bè đến để cho tôi xăm. Ngay cả mẹ tôi cũng nói: “Mày mang máy về đây xăm cho mẹ một cái.” Như vậy là tôi đã đạt được thành tựu rồi, đúng không? Không cần biết ở ngoài người ta nói tôi xăm xấu hay đẹp, chỉ cần ở nhà mọi người chấp nhận tôi là một thợ xăm là tôi mãn nguyện rồi.