Đâu là cuộc chia ly mà cô nhớ nhất?
Là cuộc chia tay với bé Ngọc Chi đã theo lớp học 10 năm, cũng là học trò lâu năm nhất của tôi. Thật không may, cũng trong thời gian ấy, tôi phải nói lời tạm biệt với hai cô bé rất thân thiết khác. Dẫu rằng với những người như chúng tôi chia ly là điều hiển nhiên nhưng nếu nó diễn ra liên tục trong một thời gian ngắn thì đó là nỗi đau khôn xiết.
Thời điểm nghe tin Chi rơi vào trạng thái hôn mê sâu, tôi rất bình tĩnh thông báo tình hình bé cho người khác vào thăm. Tôi không vào, chỉ theo dõi tin tức qua họ. Lúc ấy, tôi cứ nghĩ tại sao mình không đi thăm, bởi nếu đến ít nhất tôi đã thỏa mãn được cảm xúc lo lắng, nhớ thương của mình lúc ấy thay vì trằn trọc mất ngủ cả đêm. Thậm chí còn không dám liên lạc với phụ huynh vì sợ phải nghe những điều mình không muốn.
Đến khi phụ huynh thông báo đưa các bé về tôi biết thời khắc ấy đã đến. Lấy hết can đảm tôi đến bệnh viện gặp các em lần cuối. Ngày các em mất tôi không dự đám tang. Mãi ba ngày sau tôi mới đến thắp nén nhang. Mọi thứ còn nguyên, vòng hoa còn tươi, trái cây còn tươi, khói nhang nghi ngút và cả những gương mặt trẻ thơ trên di ảnh kia. Tôi ra về mang theo nỗi đau cứ âm ỉ trong lòng. Mỗi buổi sáng ngủ dậy tôi lại tự hỏi: “Ủa, Chi mất rồi sao?”, sáng hôm sau lại tiếp tục: “Chi mất thiệt rồi à?”.