Chuyến trở về Việt Nam vừa qua của hai chị em có ý nghĩa như một cuộc “hà hơi tiếp sức” sau những năm tháng khổ luyện theo đuổi âm nhạc đỉnh cao, trước khi bước qua một khúc quanh khác thách thức hơn trên đường học vấn. “Tiến thì đã được về thăm ba mẹ năm 2021, nhưng tôi thì sau 2 năm đằng đẵng mới trở về nhà. Cảm xúc của tôi là vỡ òa. Về tới nơi, tôi như được hồi sinh, như cây cỏ trơ trọi tươi tốt trở lại sau 2 tháng được ba mẹ chăm sóc, tưới rót yêu thương và sức mạnh. Dành cả thanh xuân cho cây đàn piano, điều đánh đổi lớn nhất với tôi có lẽ chính là phải rời xa ba mẹ quá lâu để tới xứ người thu nạp kiến thức. Nhưng bù lại, tôi và em trai đều gặp được những người thầy người cô tử tế dạy dỗ, hỗ trợ và sẵn sàng truyền nghề. Họ là những người xuất sắc cả về nhân cách và chuyên môn sân khấu lẫn sư phạm. Chừng nào còn có cơ hội được học tập tại Đức, tôi mong muốn tích lũy thêm chuyên môn, để sau này tôi có thể yêu cây đàn piano một cách trọn vẹn…”, Quyên thổ lộ. Chuyến về thăm nhà lần này là một phần thưởng tinh thần cho cô sinh viên vừa hoàn thành tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành Biểu diễn của trường Đại học Âm nhạc và Nghệ thuật trình diễn Frankfurt, vừa phải vượt qua một kỳ thi khó nhằn để tiếp tục hoàn thiện kỹ năng biểu diễn sau đại học tại trường Akademie für Tonkunst Darmstadt – “Kỳ thi khó bởi hội đồng chấm thi đã biết tôi cả một quá trình tương đối lâu. Vì vậy, họ trông đợi sự trưởng thành trong tư duy âm nhạc ở tôi”.
Còn cậu bé “thần đồng violin” ngày nào hiện đang là sinh viên năm thứ 2 bậc cử nhân – trường Đại học Âm nhạc và Nghệ thuật trình diễn Frankfurt, sau kỳ thi đầu vào khó khăn không kém giữa bối cảnh đại dịch đang hồi cao điểm. Và giờ là lúc hai chị em đành phải sống xa nhau sau những năm trời bảo bọc nhau tại xứ người. “Khoảng cách đủ xa mà đủ gần. Đủ xa để cả hai học trưởng thành tự lập, để cho nhau không gian riêng và học cách thức yêu thương nhau đúng mực. Đủ gần để khi tôi nhớ hay lo lắng về em quá thì vẫn có thể đi tàu đến để yên tâm hơn”, Quyên nói. Hậu duệ của nhà văn Nguyễn Tuân – tác giả “Thiếu quê hương” – cho biết sau những năm tháng dài phải sống xa quê hương, cô nhất định sẽ trở về Việt Nam để cống hiến cho một nơi cần tới mình.
Ở đó, có một nếp nhà xưa nằm yên ả dưới bóng cây sấu, cây sung cổ thụ, nơi bụi đường lẫn tiếng ồn phố thị đều dừng lại bên ngoài cánh cổng, như một sự “phải phép” và ý tứ…