Tôi từng gặp một người mà trước khi đến với tôi, anh đã có một mối tình sâu đậm kéo dài 12 năm. Lúc biết chuyện này, thú thực là tôi đã có ý định rút lui luôn cho lành! Bởi 12 năm quả là khoảng thời gian dài cho một tình yêu tuổi trẻ. Họ đã trưởng thành cùng nhau với bao buồn vui, bao sự kiện, bao đam mê, bao gập ghềnh, bao thói quen… Cuộc chia tay của họ có lẽ đã rất khó khăn, bởi tôi vẫn nhìn thấy sự phản chiếu của nó từ phía anh trong nhiều năm tháng sau này.
Thật khó để nói rằng tôi không có chút suy nghĩ vẩn vơ nào. Tôi thấy tình cảm mới mẻ của mình thật yếu ớt so với tình yêu cũ sâu sắc của anh, còn tôi thì nhỏ bé so với cái bóng quá lớn của cô ấy. Tôi cũng thấy mình giống như một vật thế thân điền vào chỗ trống trong trái tim còn thương tổn của anh. Thỉnh thoảng, khi chúng tôi làm tình, tôi lại nghĩ tới chuyện mình đang ở trong phòng của cô ấy, trên chiếc giường mà cô ấy đã nằm suốt chừng ấy năm. Thậm chí tôi trở nên tự ti đến mức ghen tuông với cô ấy – người đã ở đó trong suốt thời thanh xuân tươi đẹp của anh, người dù đã ra đi nhưng sẽ luôn thuộc về phần bí mật sâu thẳm nhất trong trái tim anh. Khi tôi vô tình khơi gợi chuyện cũ và nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ, tôi biết rằng dù mình có cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được người đến trước.
Nhưng, tại sao lại phải cố gắng thay thế họ? Giữa việc làm một người đến trước đã thành quá khứ và là một người đến sau ở thì hiện tại, ta muốn gì chứ? Chẳng phải ta đang có điều mà người đến trước không có hay sao? Họ đã mất bao năm tháng và cảm xúc trong đời để vun đắp cho tình yêu, rồi cuối cùng… trắng tay, để lại người đàn ông này cho ta sửa chữa, yêu thương, hàn gắn. Chẳng phải ta không nên than phiền gì mà thậm chí còn cần biết ơn họ?
Hiểu được điều này, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Những cảm xúc ích kỷ và tự ti cũng vơi bớt. Anh đã từng yêu cô ấy, đó là một thực tế không thể thay đổi. Nhưng nếu anh chọn ở lại bên tôi, nghĩa là anh yêu thương con người tôi, tính cách của tôi, những điều tốt đẹp, và cả những điều xấu xí.
Tôi từng đọc trong một cuốn sách nổi tiếng rằng tại bất kỳ thời điểm nào trong đời, ta cũng chỉ sống ở một trong hai trạng thái: hoặc sợ hãi hoặc yêu thương. Là người đến sau, tôi đã sợ rằng mình không thể thay thế cô ấy trong tim anh, sợ rằng anh vẫn chưa quên được tình cũ, rồi họ sẽ quay về bên nhau, hay sớm muộn gì tôi cũng sẽ mất anh… Còn nếu tôi chọn cách yêu thương thì những sợ hãi đó sẽ không tồn tại nữa. Tôi chấp nhận và tôn trọng quá khứ của anh, biết ơn và không ghen tuông với cô ấy, yêu quý và chăm sóc chính mình nhiều hơn.
Và khi chọn yêu thương, từng khoảnh khắc hiện tại đều trở nên đáng giá.