Hôn nhân, chào mi!

Ừ thì cũng phải đến lúc bắt tay dàn hòa thôi, hôn nhân nhỉ! Ừ thì cũng phải đến
lúc cười tươi hớn hở, đến lúc nhận ra rằng chúng mình thật ra vẫn có thể là bạn. Hôn nhân, bi kịch đã từng, đau thương đã nếm; hôn nhân là một câu chuyện kể hay
nhưng không có hậu, hoặc là một tấn tuồng soạn ra cốt để mua nước mắt? Gì thì gì,
đã đến cái thời khắc chúng ta có thể gật đầu chào nhau.

Bonjour, mariage
(Nhại Sagan)

Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hôn nhân? Làm thế nào để sau chừng ấy đổ vỡ,
người ta (hay là chính tôi) còn có thể nghĩ đến một cuộc hôn nhân khác mà không
rùng mình bịt mắt hãi hùng? Làm thế nào để nhìn đời sống trước mặt như một hành
trình tinh khôi mà ta hiện giờ đang ở điểm khởi đầu, chứ không phải xem ngày mới
như những giờ phút ngắc ngoải cuối đời để mà ngậm tăm cam chịu cô đơn? Làm thế
nào để đối xử với người đàn bà mà ta yêu thương với cả tấm lòng chân thành, hồn
hậu, chứ không phải coi người ấy là tội gốc (original sin) sẽ ập lên đầu ta vào một ngày nào đó trong hôn nhân mới?

Hình dung một buổi chiều ngoài công viên xanh ngắt cỏ cây, một người đàn ông với
một người đàn bà ngồi sát nhau trên băng ghế đá. Họ im lìm như cỏ cây, và ta
không nghe thấy họ nói với nhau một câu gì, chỉ thỉnh thoảng khẽ cười như đốm
sáng lóe trên vòm lá. Họ ngồi suốt một chiều, rồi đưa nhau về khi nắng tắt. Họ
là một đôi vợ chồng đã sống với nhau trên mười năm, đủ lâu để thinh lặng cũng
thành đối thoại, để vai sát vai cũng gấp mấy lần chia sẻ.

Nếu hai người đứng lên
đi về hai hướng, họ là đôi nhân tình vụng trộm; nếu đưa nhau về, họ là vợ chồng.
Mà nghĩ vẩn vơ thế thôi, nhân tình thắm thiết đến mấy chăng nữa cũng làm gì có
được sự đồng cảm trong im lặng. Chỉ vợ chồng mới có. Trời đã cho con người nếm
trải hôn nhân cay đắng, thì đã đền bù ngay cho ngọt bùi đấy thôi.

Hôn nhân, ta chẳng gì phải sợ mi. Bắt tay nào!

Hình dung ra một đêm mưa to gió lớn, một người đàn ông và một người đàn bà nằm
tựa vào nhau trong căn phòng ấm cúng, nghe mưa rì rào trên mái, nghe gió rít
ngoài song, mỗi người một cuốn sách, mỗi người đuổi theo một câu chuyện, mỗi
người một ý nghĩ, nhưng họ nằm bên nhau và cả hai đều cảm thấy mình hạnh phúc.
Đó là hôn nhân. Là cảnh tượng dễ có được khi người ta yêu nhau và thành vợ thành
chồng.

Hình dung hai kẻ cùng bàn về một bộ phim vừa xem, một câu chuyện vừa nghe kể,
chỉ nói nửa câu là người kia đã hiểu. Thì phải là vợ chồng thôi nhỉ.

Hình dung ra một bữa cơm nóng sốt, một đứa bé đánh vãi hạt cơm xuống đất rồi lui
cui nhặt, hai người lớn chăm chú theo dõi đến khi đứa bé định bỏ cơm vào miệng
mới ngăn nó lại rồi cười phá lên. Đứa bé ngơ ngác. hai người lớn ôm nó vào lòng,
đừng nhặt cơm dưới đất mà ăn con nhé, để bố mẹ đền cho hai hạt cơm khác. Thì
phải bố mẹ, với con. Thì phải là hôn nhân thì mới có gia đình, mới có cảnh tượng
ấy. hình dung một sáng Chủ nhật dạo chơi ngắm phố xá, ghé hàng quà vặt mua mấy
tấm bánh kẹp nóng hổi, ghé tiệm nước gọi chén xíu mại béo ngậy, ghé hiệu sách
tha về dăm ba cuốn mơi mới hay hay. Thì phải là hôn nhân thôi nhỉ.

Hình dung cuốn học bạ của đứa con nít có đủ chữ ký của bố mẹ.

Hình dung hai người lớn quần quật dọn dẹp đống đồ chơi lũ trẻ vứt vương
vãi khắp nhà. Những giọt mồ hôi, những lời gắt mắng tràn đầy thương yêu.
những lời
nhắc nhở đánh răng, lau mặt, thay quần áo vào giờ ngủ. những xuýt xoa
cảm thông
đứa trẻ trầy đầu gối, trặc gân chân khi chạy nhảy, khi chơi thể thao.
những lúc
lo âu mất ngủ khi đứa trẻ ốm bệnh.

Hình dung… ôi hình dung thì vô cùng vô tận.

Mà phải là hôn nhân thôi.

Trách nhiệm nào cũng được tưởng thưởng. Trách nhiệm hôn nhân nặng nề hơn hết
thảy các trách nhiệm đời sống: ta phải tạo ra một gia đình và giữ vững nó. Bởi
thế, phần tưởng thưởng, bù đắp cũng tương xứng: ta sống trong bầu không khí đầm
ấm, yên vui và hạnh phúc viên mãn. Cũng có thể không được vậy, nhiều người từng
hy sinh cả đời mà gia đình vẫn không yên và không hề thấy bóng dáng hạnh phúc.
nhưng ta phải hiểu rằng nếu người đó sống một mình thì còn thê thảm đến đâu. Đời
đã khổ ải mà không người san sẻ, thì còn khổ ải nhường nào?

Hôn nhân là khoản vay của Trời và món nợ ấy có thể trả dần đến hết đời. Lãi suất
không tăng theo thời gian. Càng duy trì được hôn nhân lâu bền, ta càng nhẹ nợ.
Thế thì còn chần chờ gì mà không vay?


 
Bài: Quốc Bảo


From the same category