Cuộc đời này đủ khó khăn rồi, thế nên tôi muốn thấy tình yêu và sự chia sẻ tràn ngập khắp nơi. Nói tôi mơ mộng cũng được, nhưng đấy mới là cuộc sống!
Tôi có thói quen hay tặng vé xem phim cho mấy cặp vợ chồng, bạn bè thân thiết với lời nhắn: “Hâm nóng tình yêu đi!”. Rồi gặp ai cũng thiết tha: “Đi chơi với nhau đi, hẹn hò đi!”... Bạn bè hay gọi tôi là “Love Guru” (“Quân sư tình yêu” – giống bộ phim hài cùng tên của Mỹ). Không đâu! Tôi ngộp thở khi thấy những cặp đôi chỉn chu mỗi người một cái smartphone, tôi uể oải khi đến ăn bữa cơm mà hai vợ chồng mỗi người chạy theo dỗ một đứa con.
Tôi thỉnh thoảng nói với chồng rằng, sao người ta cưới nhau rồi không còn như lúc mới yêu nhỉ? Chồng tôi bảo tình yêu phải chuyển hóa, nhưng… tôi chẳng thích thế! Tôi thích người ta vẫn cứ yêu nhau theo cái cách nồng nàn và lồ lộ, chứ không phải hai người ngồi với nhau chỉ để nói chuyện con cái, sống với nhau ngày này qua tháng khác vì quy luật nó-phải-thế cho tới hết đời. Thế nên, dù đã cưới nhau, tôi vẫn thích được hẹn hò đón đưa, thỉnh thoảng vứt bỏ hết xách balo lên mà đi xa với nhau, như hai kẻ yêu đương cuồng nhiệt.
Nhiều cặp vợ chồng thường khoe khoang gia đình họ năm nào cũng đi du lịch cùng nhau. Nhưng cái “cùng nhau” đó là việc vợ từ sáng tới tối lo chạy theo giữ con, lo cho con ăn, ngủ, mặc quần áo, lau mồ hôi cho chúng, còn chồng thì ôm máy tính trả lời email, đẩy xe và xách hành lý…
Thử một ngày mà bạn không cần phải nấu ăn và rửa bát, không cần vội về nhà đón con. Có thời gian riêng tư bên nhau mà không bị phá rối hay lo lắng những chuyện xung quanh. Một ngày mà những cuộc nói chuyện không bị cắt ngang.
Giờ thì bạn sẽ hỏi tôi, làm thế nào đây, ai cho bọn trẻ ăn và đưa chúng đi học? Thậm chí, con mèo ở nhà sẽ bị bỏ đói? Tôi trả lời: Bạn cứ thử đi, không có bạn thì mọi việc vẫn thế xảy ra trôi chảy thôi.
Trước hết, bọn trẻ, đúng là chuyện rắc rối nhất. Tốt nhất là bạn hãy thử đặt vấn đề mang chúng tới gửi bố mẹ hoặc bạn bè thân thiết của mình. Hãy tin tôi đi, vài ngày không quá nặng nề với họ, và với bọn trẻ thì đó hóa ra lại là một “kỳ nghỉ” thú vị.
Hãy thử một lần để chuyến đi là sự ngẫu hứng, không phải lên kế hoạch mà cứ đi thôi, tới đâu hay tới đó. Đó có thể là một nơi từng ghi dấu kỷ niệm hai người, hoặc nơi cả hai cùng muốn tới, hay trao đổi về mong muốn của mình để mỗi người đều có thể thỏa mãn được ít nhất một mong muốn. Ví như, vợ chỉ nghĩ tới việc được nằm dài bên bờ biển, còn chồng lại muốn được vào rừng hít thở cây cỏ…
Sau khi tất cả đã xong xuôi, hãy đón nhận khoảng thời gian hoàn toàn dành cho nhau ấy. Không máy tính, không công việc, không điện thoại, không ai làm phiền. Tất nhiên, thỉnh thoảng bạn vẫn muốn liên lạc để biết bọn trẻ có ổn không. Hãy cứ nhấc điện thoại lên, để yên tâm hơn, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi nhé!
Vài lời khuyên nữa để sống với nhau như đôi tình nhân
– Thường nói “không” với người khác và nói “được” với bạn đời của mình
– Thường hẹn hò (ăn tối, xem ca nhạc, triển lãm, gặp gỡ bạn bè, đi dạo, mua sắm…) cùng nhau hàng tuần hoặc hàng tháng
– Làm cho cuộc sống đơn giản nhất có thể
– Thỉnh thoảng trang hoàng lại nhà cửa
– Chia sẻ thường xuyên về suy nghĩ, cảm xúc của mình
– Nắm tay, ôm nhau thường xuyên, kể cả ở những nơi công cộng
– Tắt điện thoại và máy tính đi.