Em từng ước mình có thể im lặng mãi thế, để nhìn thấy nụ cười của anh, để thấy những lúc hờn dỗi của anh, để thấy anh dịu dàng và ngọt ngào tới mức nào…khi ở bên người ấy. Em thấy mình giống như một tên trộm xấu tính, xem lén cuốn nhật ký tình yêu của hai người, rồi lặng lẽ gấp vào, ngồi vẩn vơ nghĩ tới một ngày… Biết đâu, em sẽ cùng anh viết tiếp những trang nhật ký ấy. Em thật ngốc nghếch phải không anh?
Khi hai người giận nhau, kẻ thứ ba như em vui mừng lắm. Tạo hóa sinh ra con người vốn là loài ích kỉ. Em cũng là con người, em chẳng thể cao thượng như những thiên thần đâu. Em cũng muốn giữ anh cho riêng mình, giữ lại những khoảnh khắc dù là ngắn ngủi khi anh ở bên cạnh em, trò chuyện và tâm sự cùng em. Nhưng anh à, em chẳng thực sự vui mừng vì điều ấy đâu. Trái tim em sẽ càng đau thắt hơn khi qua sự tức giận, qua nỗi buồn, qua sự trách móc của anh, em biết rằng tình yêu của anh dành cho người ấy nhiều hơn em tưởng tượng, và rằng những lần giận hờn ấy lại làm cho hai người thêm yêu nhau hơn mà thôi.
Kẻ thứ ba như em, lặng lẽ làm bờ vai cho anh dựa vào khi mệt mỏi và hờn giận, nhưng rồi lại lặng lẽ rời xa khi hai người làm hòa. Em cũng đáng thương lắm phải không?
Đừng trách em sao cứ mãi xuất hiện trong tình yêu của hai người, sao lại cứ mãi là cái bóng lảng vảng như đợi chờ cơ hội để có được anh. Em chỉ là kẻ đi nhặt nhạnh những mảnh vỡ hạnh phúc mà hai người đã vô tình đánh rơi mà thôi. Chút mảnh vỡ ấy, tuy nhỏ, tuy chẳng vẹn nguyên, nhưng một kẻ thứ ba như em đâu dám đòi hỏi một thứ hạnh phúc tròn đầy. Em cũng tội nghiệp lắm phải không?
Anh à, sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Em không biết rằng mình có thể kìm nén tình cảm này được đến bao giờ, khi mà mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ anh càng trở nên cồn cào hơn, tình yêu em lại càng mãnh liệt hơn. Em sợ rằng đến một mai, trái tim điên dại của em sẽ gào thét lên rằng: “Em yêu anh!” và nó sẽ như một con sóng dữ, ồ ạt tới, cuốn đi anh, cuốn đi tất cả những gì em từng nghĩ là của em.Em thực sự sợ điều ấy…Sợ lắm…
Có lẽ anh sẽ thắc mắc rằng: “Vì sao em cứ muốn làm kẻ thứ ba mà không tìm cho mình một hạnh phúc trọn vẹn, một vị trí duy nhất trong lòng ai đó.” Đơn giản thôi anh à, bởi trái tim nhỏ bé, chật chội này của em đã chứa đầy hình ảnh của anh. Em chẳng thế nhét thêm ai, hay bất cứ điều gì khác. Hạnh phúc vẹn nguyên cho riêng em ư? Nó quá đỗi xa xỉ anh ạ. Chẳng biết đến bao giờ…em có thể quên anh.
Nhưng anh ơi, em sẽ không thể mãi yếu đuối như thế. Rồi sẽ có một ngày, em mang theo hành lý đong đầy sự tổn thương, và một trái tim tan vỡ – rời khỏi sân ga của lòng anh, để kiếm tìm cho mình một tình yêu mới. Nhưng cho đến giờ phút này, em xin anh…hãy để em…làm kẻ thứ ba…câm lặng…, anh nhé!
Ngọc Quỳnh (Hà Nội)