“Hão” cũng có năm bảy đường, nhưng chắc không có đường nào ngắn bằng đường của mấy em chân dài nghệ… sĩ diện. Mấy em này vui cực, mỗi em một kiểu hão mười phân vẹn mười một.
Đường lập danh bằng mồ hôi nước mắt thì xa vạn dặm, trong khi các em tài một mẩu mà danh muốn cả mớ, danh này chưa kịp lập đã muốn vơ ngay danh khác, một tài chưa xong đã muốn làm thiên hạ lác mắt vì cái nỗi đa tài.
Danh kém tiền ít còn học làm sang chơi trò chảnh. Nàng A hát hỏng chẳng ra sao, một thời véo von được hơn chục lần, lần nào cũng bị huýt sáo la ó. Bây giờ không ai mời hát nữa, ai hỏi thì thở vô thở ra, nói nhạc Việt bây giờ kém quá không muốn hát. Nàng tấp đời nàng vào một đại gia, thi đua với mấy em chân dài khác chơi đồ hiệu, món nào món nấy đắt điếc tai, đến cái túi xách cũng mười mấy ngàn đô, mỗi bước đi có hai ba đệ tử, giúp việc, vệ sĩ chạy lăng xăng.
Vào hiệu làm tóc, sửa móng chân móng tay, spa speo đều phải chọn nơi giá cao ngất ngưởng. Uống cà phê cũng phải chọn nơi chém năm bảy đô một cốc. Càng đắt càng danh giá. Đại gia chịu không thấu, nói em tiêu xài phải tiết kiệm chứ, tiền anh đâu phải vỏ hến. Nàng bèn vênh mặt dẩu môi, nói thế anh tưởng thân em đây là vỏ ốc à.
Nàng B chấp nhận kiếp vợ hờ, đánh đu hết đại gia này đến đại gia khác, mỗi đại gia đánh dấu bằng một con xế hộp.Hễ thấy nàng đổi xe y như rằng biết nàng đã đổi bồ. Đời bồ chót, nàng đòi xe xịn nhất, ông này vò đầu bứt tai, nói cái xe đâu làm nên tên tuổi. Nàng lườm sém da, bảo nghệ sĩ lớn phải đi xe xịn chớ bộ, em không mua nổi con xe đó thiên hạ còn coi em ra gì. Ông bồ vẫn không chịu mua, nàng khóc bù lu bù loa, nói tôi làm đĩ cho anh mấy năm trời không đủ tiền mua cái xe đó à. Bó tay!
Mấy em chân dài trẻ trung chơi món hão đã tức cười, mấy chị chân dài nạ dòng chơi món đó lại càng hài hước tợn. Biết mình đã hết xì quách, không dùng được mấy món kia để câu danh, các chị bèn tung tiền ra mua mấy món danh hão trang sức, nghĩ mà rầu đời.
Mình có quen một chị, thời trẻ lập danh đàng hoàng, tài thật tiếng tăm thật. Đến khi già hóa lẫn lại mê đắm mấy cái món hão mới lạ đời. Chị may mắn lấy được ông chồng giàu có cự vạn, tiền nhiều như quân nguyên. Đầu tiên chị sang Tây làm món đạo diễn, lại về ta làm món tiến sĩ. Vẫn chưa thỏa, chị làm thơ in thơ. Vẫn chưa thỏa chị làm thêm món hội họa để trở thành họa sĩ, làm thêm món ca khúc để trở thành nhạc sĩ. Cái cácvidit nhờ thế lấp lánh một danh sách dài một lô sĩ: nghệ sĩ nhân dân, tiến sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ… Vẫn chưa thỏa. Chị thuê làm một bộ phim video dài ba mươi phút ca ngợi công đức và sự nghiệp của chị, một cuốn sách ảnh dày mấy trăm trang miêu tả đời chị như một mệnh phụ tiết hạnh khả phong, một tài năng độc nhất vô nhị. Mở cuốn sách thấy chị hát, chị đàn, chị nghiên cứu, chị làm thơ, chị viết nhạc, chị vẽ tranh, chị đi chợ, chị nấu cơm, chị chăm con, chị tưới hoa, chị cho mèo ăn, cho chó ăn, cho chim ăn… Chỉ thiếu nỗi chị đi ị là chưa thấy đưa vào.
Hão ơi là hão!